CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 245

“Có lẽ không được rồi anh ạ.” Nguyễn Tĩnh trầm ngâm, “Thực xin lỗi,

ngày mai được không?”

Triệu Khải Ngôn đút tay vào túi, “Không sao!” Hôm nay anh mặc một

chiếc áo màu vàng nhạt, thoạt nhìn thì vô cùng tao nhã thong dong, thế
nhưng trong mắt lại hiện lên một chút u tối và buồn bã chân thực khó nhận
thấy.

Không có ai luôn luôn thuận lợi trong mọi việc, cho dù là Triệu Khải

Ngôn anh thì cũng thế, anh đã sớm hiểu được điều này.

Khi vào trong xe, Khải Ngôn vô thức liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một

cái rồi mới rời mắt đi và khởi động xe. Một cơn gió lạnh thổi tung mái tóc
đen của anh, anh phát hiện bản thân có chút khó khống chế được sự đố kỵ
đang tràn ngập trong lòng, nhưng nếu chỉ một chút thế này cũng không chịu
đựng nổi thì sớm muộn cũng sẽ bị quật ngã thảm hại hơn.

Tối hôm đó, Triệu Khải Ngôn đi ra từ cửa sau của quán cafe. Tâm

trạng hôm nay của anh vẫn không thể tốt lên được, hai huyệt thái dương
cũng nhâm nhẩm đau. Khải Ngôn vốn định về sớm để nghỉ ngơi nhưng kết
quả là chưa ra khỏi con ngõ tối tăm thì trong lòng bỗng có chút cảnh giác.
Anh vừa quay đầu lại thì một cây gậy gỗ đã lao đến. Khải Ngôn giơ tay lên
chắn và lảo đảo lui về phía sau hai bước. Trên cánh tay phải tức thì truyền
đến một cảm giác đau đớn. Khải Ngôn nghĩ có lẽ đã bị tổn thương đến
xương rồi. Hai kẻ giấu mặt kia cũng không có ý định đánh nhau, bọn chúng
nhặt cái áo khoác âu phục rơi trên mặt đất rồi lấy ví tiền và nhanh chóng
chạy mất.

Hai giờ sau, Triệu Lâm lao tới bệnh viện. Tay của Triệu Khải Ngôn đã

được bó bột thành một lớp trắng toát. Anh đang ngồi trên chiếc ghế dài ở
bên ngoài phòng bệnh, khuôn mặt có chút mệt mỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.