“Xin lỗi, anh ấy vừa mới rời khỏi đây. Có việc gì không ạ?”
“… Cũng không có việc gì.” Đối phương dường như đang cân nhắc,
“Nếu anh ấy trở lại thì phiền cô nhắn anh ấy gọi điện cho tôi nhé. Tôi tên là
Nguyễn Tĩnh.”
Lúc buông di động xuống, Nguyễn Tĩnh có chút ngây người. Hai ngày
nay không gọi được vào di động của Khải Ngôn, cô nhịn không được đành
hỏi Triệu Lâm số cố định ở nhà anh, thế nhưng không ngờ người nghe điện
lại là phụ nữ. Quả nhiên không thể hành động theo cảm tính được.
—
Lúc Nguyễn Tĩnh tới nhà của Triệu Khải Ngôn thì đã là chín giờ tối.
Cô do dự tại chỗ mất hai giây rồi mới nhấn chuông cửa, kết quả là đợi hồi
lâu cũng không có ai ra mở. Thành thực mà nói thì cô cũng cảm thấy hành
vi của mình có chút kích động, chưa được người ta cho phép mà đã tới đây.
Nguyễn Tĩnh đứng trước cánh cửa đóng chặt được một lúc thì bình tình trở
lại, thế nên cô quyết định nên kịp thời đi về.
Nguyễn Tĩnh vừa mới xoay người thì cửa thang máy ở cuối hành lang
bỗng mở ra. Từ xa cô đã thấy Triệu Khải Ngôn đang từ bên trong bước tới.
Khải Ngôn vốn đang cúi đầu nhíu mày dường như cảm nhận được cái gì
đó, anh ngẩng đầu lên và trông thấy người đang đứng cách đó khoảng mười
mét. Bước chân rõ ràng hơi khựng lại, anh hoàn toàn không dự đoán được
cái người mà không lúc nào anh không nhớ đến lại xuất hiện ở chỗ này.
Mà ở bên này, Nguyễn Tĩnh nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Cô vốn
định bỏ về nhưng kết quả là đối phương đã xuất hiện. Nguyễn Tĩnh đấu
tranh tư tưởng một lúc rồi cuối cùng đành lùi lại trước cửa phòng của Triệu
Khải Ngôn và im lặng chờ đợi.
Khải Ngôn vốn đang đứng ở cửa thang máy lúc này mới chậm rãi đi
tới, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng hình xinh đẹp tuyệt trần đang nghiêng