CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 249

Triệu Khải Ngôn cởi chiếc áo gió khoác bên ngoài và treo lên móc rồi

mới quay đầu lại, “Em biết mà, không giống nhau được.”

Nguyễn Tĩnh ngồi xuống sofa. Cô cúi đầu nhìn nhìn đầu ngón tay và

thấp giọng tự nói,”Có gì khác nhau đâu chứ?”

Nguyễn Tĩnh cảm giác được bên cạnh sofa hơi lún xuống một chút.

Khải Ngôn quỳ gối phải xuống, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Tay
trái của anh lùa vào mái tóc đen của cô. Những tiếp xúc thế này anh đã
mong muốn từ lâu rồi.

“Khác nhau ở chỗ… em là người anh muốn gặp nhất.” Những áp lực

và mong muốn bị kìm nén bấy lâu trong đáy lòng dường như không thể
khống chế được nữa, Khải Ngôn chậm rãi dịch chuyển bàn tay xuống cổ áo
đang mở rộng của Nguyễn Tĩnh, đầu ngón tay vuốt ve lên cái cổ và vùng
xương quai xanh duyên dáng kia…

“Khải Ngôn?” Nguyễn Tĩnh đưa tay giữ lại bàn tay kia, trên mặt hiện

lên một chút kinh ngạc.

Người đàn ông đối diện khép đôi mắt lại và phát ra một tiếng thở dài

trầm ngâm. Cô gái này cứ mãi như vậy phải không? Cô trêu chọc người ta,
làm người ta khó nhẫn nhịn được, còn bản thân thì một chút cũng không
động lòng.

Trong lòng Triệu Khải Ngôn dâng lên nỗi hậm hực uể oải. Thực tế là

hai ngày nay anh luôn rơi vào trạng thái bồi hồi nóng ruột. Anh không hề
muốn bởi vì chút “Việc nhỏ” này mà trở nên cáu kỉnh khó chịu. Nhưng cứ
tưởng tượng đến việc cô ở bên một người đàn ông khác là anh không thể độ
lượng thêm được nữa. Anh cũng biết mình rất giống một cậu bé mới biết
yêu đang ghen tuông đố kỵ, quả thực khó mà chịu nổi. Nhưng mà, không
chịu nổi thì thôi, anh cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì. Suy nghĩ trở nên
phóng túng, những khó chịu tích tụ trong vài ngày qua đã phá tan ý chí,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.