CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 330

Kết quả là lúc Triệu Khải Ngôn từ buồng tắm bước ra thì Nguyễn Tĩnh

đã ngủ say rồi. Lần này anh không đánh thức cô nữa. Nhưng mà sau một
hồi ôm ôm ấp ấp trên giường đến nỗi thiếu chút nữa thì dục hỏa đốt người,
Triệu Khải Ngôn không khỏi đau khổ tiếc rẻ cách xa người bên cạnh một
chút.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh vừa tới cổng trường thì đụng

phải Kim Hiểu Dao đã cùng cô đánh bóng lần trước. Đối phương chủ động
tiến lên chào hỏi, “Chào cô giáo Nguyễn!”

“Xin chào!”

“Cô giáo Nguyễn không đi xe à?”

“Vâng.”

“Gần đây thực ra tôi cũng đã mua một cái xe nhưng đáng tiếc lại chưa

có giấy phép. Đúng là không có đất dụng võ.”

Nguyễn Tĩnh đút một tay vào túi quần và bước đi không nhanh không

chậm. Lúc này, cô nghiêng đầu nhìn Kim Hiểu Dao một cái, cũng không
biết cô ấy nói vậy để làm gì nên cô chỉ gật nhẹ một cái.

“Tôi gọi cô là A Tĩnh được chứ?”

“Vâng, cô cứ tự nhiên.”

“Tôi nghe nói cô vừa mới tới trường này chưa được bao lâu, cô đã

quen với công việc chưa?”

Nguyễn Tĩnh hơi trầm ngâm một chút rồi đứng lại và hỏi một câu, “Cô

giáo Kim, có phải cô có chuyện muốn nói với tôi không?”

“Không không! Tôi chỉ muốn xem xem có cơ hội nào để mọi người ra

ngoài vận động một chút không thôi. Giống lần trước chúng ta chơi bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.