từ chối thế rồi, cứ nghĩ sẽ không còn gì để nói nữa, kết quả là đối phương
lại mỉm cười tiếp tục, “Có vài công ty quả thực rất nghiêm khắc, buổi trưa
ra ngoài ăn cơm cũng phải viết giấy xin phép gì đó nữa đấy.”
Làm gì có công ty nào như thế? Nguyễn Tĩnh đại khái cũng hiểu ra
một chút ý đồ của đối phương. Nhưng mà nếu muốn khoe khoang thì việc
gì phải diễn trước mặt cô? Nguyễn Tĩnh không biết một trận bóng lại có thể
tạo ra nhiều thù địch như thế, có lẽ chỉ vì không phục, nhưng mà… có cần
thiết phải như thế không? Mặc dù có chút thiếu kiên nhẫn nhưng Nguyễn
Tĩnh vẫn lịch sự đáp lại vài tiếng. Cô đang định kiếm cớ bỏ đi thì phía sau
có người cất tiếng gọi, “A Tĩnh, sao còn chưa ra ngoài thế?” Giọng nói
trầm thấp và mang theo sự bực bội này đúng là của Tưởng Nghiêm. Anh đi
tới trước hai người kia và xoay người nói với Nguyễn Tĩnh, “Chẳng phải đã
nói cùng đi ăn cơm sao? Tôi ở bên ngoài đợi cô hơn mười phút rồi đấy.”
Ngữ khí lãnh đạm và chứa chút oán giận chỉ giữa tình nhân mới có.
Nguyễn Tĩnh nhất thời bị Tưởng Nghiêm làm cho ngây ngốc. Thế
nhưng cô cũng lập tức hiểu ra anh ta đang muốn giải vây giúp mình. Cô
bèn nói sorry rồi lấy chìa khóa từ trong túi quần ra và mở cửa của chiếc xe
thể thao màu đen. Mới đây Triệu Khải Ngôn đã đổi xe nên cô đi chiếc xe
này.
Cô gật đầu với hai người vẫn đang nhìn theo qua kính chiếu hậu. Vừa
đi ra đường Nguyễn Tĩnh đã hỏi người bên cạnh, “Anh xuống ở chỗ nào?
Hay là… Anh định đi đâu, để tôi đưa anh tới đó?”
Đối phương nghiêng đầu nhìn cô một hồi rồi nói, “Cùng ăn cơm được
không?”
Nguyễn Tĩnh kinh ngạc trước ngữ khí chân thành và tựa hồ còn mang
theo một chút cô đơn của anh. Cô đành ngập ngừng nói, “Không sợ đi cùng
tôi sẽ mất mặt sao?”