CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 34

Triệu Khải Ngôn đương nhiên khá bất ngờ, anh im lặng một chút rồi

bật cười thành tiếng, “Cảm ơn! Tôi có thể mở ra không?”

“Đương nhiên!”

Bên trong là một lọ đựng hạt cà phê rực rỡ sắc màu.

“Trông rất trẻ con phải không?”

“Không, tôi rất thích. Cảm ơn!” Lúc này, giọng nói của anh đã tăng

thêm sự dịu dàng.

Trong bữa tối hôm ấy tại gia đình họ Nguyễn, trên bàn ăn, Nguyễn

Nhàn tuyên bố vào kỳ nghỉ hè này mọi giáo viên công chức của trường đại
học đều muốn đi ra đảo du lịch. Nguyễn Nhàn, người phụ trách vấn đề tài
chính của trường học, quyết định thiên vị một lần, người nhà họ Nguyễn
đều có thể tham gia, hơn nữa còn cho phép mang theo bạn bè hoặc bạn đời.

Nguyễn Tĩnh hiển nhiên không mấy hứng thú với chuyện này. Đang

nghĩ xem nên lấy cớ gì để từ chối thì Nguyễn Nhàn đã đối phó với cô trước
tiên, “A Tĩnh, em phải có mặt!”

“Why?”

“Không vì cái gì cả, đấy là ý của ông!” Người vừa nói chính là thủ

lĩnh Nguyễn Chính. Trình độ giác ngộ của Nguyễn Tĩnh cũng không kém
cỏi, cô cơ bản đã đoán được ông nội có chủ ý gì, đây chính là coi mắt trá
hình mà.

Nguyễn Tĩnh đang nghĩ cách phản bác thì bắt gặp ánh mắt uy nghi của

Nguyễn Chính. Cô hắng giọng một tiếng rồi quay sang nói với Nguyễn
Nhàn, “Em không đi. Em đã đến chỗ đó rồi, không muốn đi lần nữa, rất
lãng phí thời gian.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.