CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 342

“Sao thế?” Khải Ngôn thấy cô tiến đến gần thì lập tức cười hỏi.

Cô khoác túi tennis lên vai và kéo cánh tay anh, “Em mời anh ăn

cơm.”

Khương Uy vừa đuổi theo tới nơi, “Ha, đúng là thấy sắc quên bạn.”

“Em mời anh luôn.” Cô quay đầu lại cười.

“Đi! Anh không khách sáo đâu. Cho dù có là bóng đèn thì cũng không

còn cách nào khác.”

Thực ra hôm đó Triệu Khải Ngôn không phải đến tìm cô mà là tìm

Khương Uy. Nguyễn Tĩnh nhìn hai người đàn ông ngồi trong phòng ăn nói
chuyện công việc không thèm để ý đến mình, cô sâu sắc cảm nhận được
mình đã mời oan bữa cơm này rồi.

Sau kỳ nghỉ đông chính là đợt lễ tết. Năm nay gia đình họ Nguyễn bởi

vì chuyện của Nguyễn Chính mà không khí năm mới không được sôi nổi.
Mấy ngày này, Nguyễn Tĩnh luôn có mặt ở nhà để giúp đỡ quét tước dọn
dẹp, thỉnh thoảng lại lái xe đi mua mấy món hàng tết giúp mẹ. Về cơ bản là
cô rất nhàn rỗi. Trong thời gian này Triệu Khải Ngôn cũng đã sang Anh nên
Nguyễn Tĩnh lại càng không có việc gì làm. Những lúc Khải Ngôn gọi điện
tới, cô không phải đang nằm trên võng thì cũng là đang phơi nắng. Có một
lần đối phương hỏi cô, “Em béo lên à?”

Nguyễn Tĩnh nóng hết cả mặt. Cô đã tăng lên hai cân nhưng đương

nhiên sẽ không tự nói mình là béo, mà tất nhiên cũng không thể nói dối
được. Vì vậy nên lần đầu tiên trong đời cô dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi, “Khải
Ngôn, chừng nào anh về thế?”

Bên kia trầm mặc hồi lâu rồi cuối cùng mới giận dữ nói, “Em biết anh

khổ sở thế nào không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.