“Nếu nói vậy thì chẳng phải tôi xứng đáng nhận được một phần thù
lao vì có con mắt nhìn người hay sao?”
Nguyễn Tĩnh trầm ngâm, “Em còn chưa nhận được tháng lương đầu
tiên.”
Khải Ngôn cười cười, “Không sao, tôi sẽ đợi!”
Nguyễn Tĩnh biết đối phương hay nói đùa. Nhớ đến chuyện quan
trọng, cô cúi đầy lấy từ trong túi ra một tấm vé rồi đưa cho anh.
“Triển lãm tranh cát diễn ra vào chiều thứ sáu. Anh có hứng thú đến
xem không?”
“Nếu có thời gian tôi sẽ tới.” Triệu Khải Ngôn đưa tay cầm lấy cái vé.
Khi đầu ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, Triệu Khải Ngôn cảm
giác được đầu ngón tay của mình run lên một chút giống như bị điện giật.
“Nếu anh tới thì em nhất định sẽ đứng chờ ở cửa.” Nguyễn Tĩnh nhìn
đồng hồ, thấy không thể lưu lại được nữa, cô đang muốn chào tạm biệt thì
đối phương lại đưa tay giữ cô lại. Tay kia của anh nhẹ nhàng vuốt lên mái
tóc dài ngang vai của cô rồi vén mấy sợi còn vương trên má ra sau tai,
trong đôi mắt thâm thúy ánh lên vẻ dịu dàng rất khó phát hiện. Khi Nguyễn
Tĩnh bắt đầu chú ý đến động tác của anh thì Khải Ngôn đã lui ra không để
lại chút dấu vết.
“Trên tóc có mảnh giấy.”
Nguyễn Tĩnh nhìn mảnh giấy nhỏ trăng trắng trong lòng bàn tay anh,
“A, cảm ơn anh!” Cô vô thức vuốt vuốt phần tóc bên tai mình.
“Muốn tôi đưa em đi không?”