CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 85

Hôm đó cùng Triệu Khải Ngôn đi ra sân bay, nhìn Triệu Khải Ngôn

ngọc thụ lâm phong* bên cạnh, Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ nếu mình thực sự
muốn làm chuyện bậy bạ thì người nhà cũng chẳng quản được đâu.

(*Ngọc thụ lâm phong: Dịch nghĩa: Cây ngọc đón gió, ý nói rất đẹp

trai, tướng tá rất oai phong.)

Hơn bốn tiếng ngồi trên máy bay cũng khiến người ta mệt mỏi. Lúc

hai người tới Bắc Kinh cũng đã gần bảy giờ tối. Thành thực mà nói thì
phạm vi giao thiệp của Triệu Khải Ngôn quả thực rất rộng, ngay cả ở Bắc
Kinh bên này anh cũng có bạn. Máy bay của bọn họ vừa hạ cánh thì đã có
người tới đón. Anh Lữ là một người đàn ông trung niên giản dị và là người
gốc Bắc Kinh, hai người vốn dự tính sẽ tới khách sạn nhưng anh ta lại một
mực phản đối và nhiệt tình đưa bọn họ tới Tứ Hợp Viện.

Triệu Khải Ngôn tuy luôn có yêu cầu rất cao với chất lượng cuộc sống

nhưng anh biết thích ứng với mọi hoàn cảnh và tùy nơi mà sống, hơn nữa
anh thấy Nguyễn Tĩnh cũng có vẻ có hứng thú với Tứ Hợp Viện nên không
từ chối ý tốt của bạn học cũ nữa. Nghĩ đến đây lại không khỏi nhớ lại lúc
trước khi còn ở trong xe Nguyễn Tĩnh đã cúi đầu ghé sát vào anh mà nói,
“Chú này hiếu khách quá nhỉ!”, Khải Ngôn vừa nhìn Nguyễn Tĩnh lúc này
đang ngó đông ngó tây vừa nghĩ thầm, nếu cô biết “chú” này cùng tuổi với
anh thì không biết sẽ nghĩ thế nào.

Lữ Mịch hớn hở đưa bọn họ vào một căn phòng, “Các cậu ở phòng

này nhé!”

Triệu Khải Ngôn nhíu mày, “Chỉ có một phòng thôi à?”

Lữ Mịch gật đầu, “Giường đôi, hai người nằm chung chắc không có

vấn đề gì đâu nhỉ?” Hiển nhiên anh ta đã coi hai người là người yêu của
nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.