CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 94

Hai người đi vào quán bar. TrầnVăn chọn một góc yên tĩnh rồi gọi

nhân viên phục vụ mang tới một chai rượu đỏ có nồng độ không cao.

“Em sợ anh say hả?” Khải Ngôn cười khẽ.

“Với tửu lượng của anh thì em lo lắng làm gì. Chỉ là cảm phiền anh

đừng biến nơi này của em thành chỗ mượn rượu giải sầu thôi.”

“Mượn rượu giải sầu à…” Khải Ngôn thở dài một tiếng rồi ngửa đầu

tựa vào sofa và dùng bàn tay che đi tầm mắt, rất lâu sau cũng không thấy
anh có phản ứng gì.

Trần Văn hơi bất ngờ, cô chưa từng thấy có lần nào Triệu Khải Ngôn

lại thẳng thắn bộc lộ tâm trạng của mình như vậy.

“Anh tới đây du lịch hay đi công tác thế?”

“Công tác.” Giọng nói trầm buồn mang theo vẻ tự giễu cất lên.

Trong đầu Trần Văn không biết vì sao lại xuất hiện một ý tưởng nào

đó, “Khải Ngôn, anh đi cùng người yêu à?” Cô nói xong liền cười khổ một
tiếng, trong lòng lâm râm khó chịu, “Cô ấy làm anh buồn phải không?” Nói
buồn là còn nhẹ.

Triệu Khải Ngôn xoa xoa trán rồi uể oải cười,”Không phải là người

yêu. Cô ấy không có ý định để anh tiếp cận, là anh đơn phương tình
nguyện.”

Trong lòng Trần Văn giống như bị người ta liên tiếp đâm vào. Cô theo

đuổi Triệu Khải Ngôn đã lâu đến mức vẻ nho nhã lễ độ của anh đã không
còn khiến cô bối rối. Triệu Khải Ngôn là người đàn ông chín chắn hấp dẫn,
giọng nói của anh trầm thấp và nhã nhặn, anh cư xử rất lịch thiệp với người
khác, cho dù đối phương có gây rắc rối cho anh thì anh cũng đối đãi hết sức
ôn hòa. Cô rất thích cách đối nhân xử thế của anh, cô càng tin rằng Triệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.