CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 96

chút vui sướng phải không?”

“A.” Trần Văn thừa nhận cô có chút vui vẻ, thế nhưng cô ghen tỵ

nhiều hơn.

Triệu Khải Ngôn uống mấy chén rượu rồi chìm đắm trong cảm xúc

của riêng mình. Trần Văn ghé sát vào người anh rồi chân thành hỏi, “Khải
Ngôn, anh có muốn đến chỗ em không? Anh với cô ấy có lẽ nên tách nhau
ra một chút thì tốt hơn.” Chí ít anh ấy cũng sẽ không quá đau khổ.

Khải Ngôn suy nghĩ một chút rồi uyển chuyển từ chối, “Cô ấy hiện

đang ở chỗ của Lữ Mịch có một mình, anh không yên tâm.”

Trần Văn cười cười, “Vậy anh định thế nào? Đau khổ nhưng vẫn vui

à?”

Khải Ngôn không còn sức mà tranh cãi với cô bạn, “Có lẽ thế.” Anh

đau khổ vì bị coi thường nhưng chỉ cần là do Nguyễn Tĩnh gây ra thì anh
cũng muốn hứng chịu.

“Được rồi, đừng kích động em nữa. Anh vừa đến Bắc Kinh đã khiến

em đau lòng buồn bực rồi.” Trần Văn ra vẻ thoải mái,”Có điều trông anh
hình như còn đau khổ hơn cả em, lòng em ít nhiều cũng được an ủi phần
nào.”

Triệu Khải Ngôn vừa cười vừa lắc lắc đầu, “Cảm ơn em đã an ủi!”

“Đừng khách sáo!”

Anh có thể nói chuyện thoải mái như thế với Trần Văn nhưng với

Nguyễn Tĩnh lại chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, anh muốn lại gần cô, cho
dù có tầm thường một chút… Triệu Khải Ngôn nhất thời không hiểu được
chính mình, rõ ràng anh quen cô chưa tới nửa năm, tình cảm sao có thể trở
nên mạnh mẽ như thế? Mỗi lần đối mặt với Nguyễn Tĩnh là mỗi lần tham

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.