Ngày thứ hai, Duy Y với đôi mắt thâm quầng đi chơi cùng Kiều Y,
tinh thần không phấn khích như ngày hôm qua. Mà Kiều Y lúc vừa mới bắt
đầu còn hướng tới rừng rậm Lam Sơn, cho đến xế chiều mới phát hiện ra
Duy Y nhìn không có một chút tinh thần.
Bắt đầu từ tối hôm qua, Duy Y liền có vẻ mặt này, Kiều Y có chút lo
lắng, hơn nữa cô càng lo lắng mẹ Duy Y sẽ phát hiện ra, nếu biết Duy Y
yêu sớm, có người mẹ nào hy vọng đứa con gái mới mười lăm tuổi của
mình đã quen đàn ông sớm như vậy? Huống hồ mẹ Duy Y lại là giảng viên.
Bất đắc dĩ Kiều Y không thể làm gì khác là bỏ qua rừng rậm Lam Sơn,
đưa Duy Y trở về khách sạn.
Trở lại khách sạn, Duy Y đi ngủ sớm, không biết là giả bộ ngủ
haythật, đến lúc chạng vạng Kiều Ngự Diễm tự mình tới đón Kiều Y, đáng
tiếc hắn không thể gặp được người mà hắn muốn gặp.
Có thể lý giải, cô bị mình làm cho khiếp sợ. Nếu có thể khống chế tâm
tình, có lẽ không dễ dàng bị cô phát hiện. Rõ rang đã tự nói với chính mình
phải đợi cô lớn lên…….
Hắn càng nghĩ càng phiền muộn, đưa tay kéo cà vạt, giống như làm
như vậy có thể hóa giải buồn bực trong lòng.
Kiều Y ngồi một bên dĩ nhiên có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt khó chịu của
anh trai, cho rằng mình đã chọc giận anh ấy. Từ nhỏ đến lớn, cô không dám
làm nũng với anh trai, có lúc làm nũng cũng phải chọn lúc tâm trạng hắn
thật vui mới dám.
Kiều Y len lén nhìn Denis đang đóng cửa xe, rất muốn hỏi anh trai bị
làm sao. Ai ngờ Denis chỉ để ý công việc lái xe của mình, không them nhìn
cô.