nhất định phải nhớ kỹ liên lạc với chúng tôi! Coi như là có chút cống hiến
thôi vì quần chúng nhân dân”
“Tôi cống hiến, tôi nhất định không che giấu” Lâm Tử Hàn ngầm
thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cười tủm tỉm nói. Cho đến khi hai vị cảnh
sát đi ra ngoài, mới thở dài, tựa ở đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.
Tạ Vân Triết đi tới thì thấy bộ dạng cô nhíu chặt mày, giơ tay
phải lên, đau lòng vén sợi tóc mất trật tự trên trán cô, áy náy nói: “Tử Hàn,
xin lỗi”
“Hửm?” Lâm Tử Hàn mở mắt ra, nghi hoặc nhìn anh, anh vì sao
phải nói xin lỗi với mình? Rõ ràng không liên quan gì đến anh mà.
“Anh không bảo vệ được em, sau này em muốn ra ngoài nói cho
anh biết, anh nhất định đi với em!” Tạ Vân Triết nhẹ nhàng ôm cô, ôm chặt
vào trong lòng.
“Vân Triết, việc này căn bản là không thể trách anh, anh phải làm
việc, không có khả năng mỗi ngày đi cùng em nha” Chuyện lần này, là
chính cô chạy đi tìm Lâm Trúc. Chẳng qua nếu như cô không tới, Lâm Trúc
cũng sẽ bắt cô tới.
Cô không thể nói thật với Tạ Vân Triết, chỉ có thể mắt mở trừng
trừng nhìn anh ảo não, thật ra nên phải nói xin lỗi chính là cô!
“Anh cho rằng em quan trọng hơn so với công việc, cho nên, sau
này anh sẽ bỏ bớt việc đi cùng em, được chứ?” Anh liếc mắt nhìn cô, nói
nhỏ bên tai cô.
Tiền kiếm không hết, Lâm Tử Hàn lại chỉ có một, tuy rằng miệng
cô vẫn gọi “Ký Phàm” như trước, anh vẫn đồng ý cố gắng quý trọng cô.
Bởi vì, anh đã không thể thả cô, không thể rời xa cô!
Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ tựa ở đầu vai Tạ Vân Triết, anh lại làm
cho cô cảm động, lại làm cho cô xấu hổ vô cùng…
Mỗi lần đều là như thế này, sự săn sóc của anh luôn luôn nhắc
nhở cô, cô là vô sỉ cỡ nào. Rõ ràng đã là vợ của anh, trong lòng lại luôn
luôn nhớ tới người đàn ông khác! Hơn nữa còn là bạn tốt của anh!