làm sao vậy? Tạ Vân Triết bắt nạt chị sao?” Nói xong đứng lên từ trên
giường, đứng theo tư thế một ấm trà mắng: “Tạ Vân Triết dám bắt nạt chị,
em không tha cho anh ta!”
“Tử Y, em trả lời vấn đề của chị” Ánh mắt Lâm Tử Hàn trống
rỗng đến dọa người.
Lâm Tử Y có chút không được tự nhiên ngồi trở lại trên giường,
nhìn chằm chằm cô nói: “Chị, thật ra em thương tâm, nhưng anh ấy là anh
rể của em, em không thể thích anh ấy nữa”
“Vì sao chị sẽ không thể ngừng thích Lãnh Phong chứ?” Lâm Tử
Hàn khẽ lẩm bẩm, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Tử Y, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi
vào đầu vai cô thấp giọng khóc nức nở.
Nếu như Đỗ Vân Phi có thể có phân nửa lòng dạ như Tử Y thì
thật tốt, nếu như hắn không cực đoan thì thật tốt…
“Chị với Tạ Vân Triết ly hôn, Tử Y, em nên nắm chặt hạnh phúc
của mình, không thể hy sinh tiếp nữa” Lâm Tử Hàn nhẹ giọng nói.
“Anh ấy quả nhiên là bắt nạt chị!” Lâm Tử Y lại muốn nhảy vọt
lên, bị Lâm Tử Hàn kéo lại, Lâm Tử Hàn lắc đầu: “Là chị xin anh ấy ly
hôn chị”
“Vì sao?"
“Bởi vì chị không yêu anh ấy”
“...”
~~~~~~~
Trong biệt thự cạnh biển, mấy vị cảnh sát đang kiểm tra toàn bộ
tư liệu cùng manh mối anh lưu lại, nỗ lực tìm kiếm ra càng nhiều chứng cứ,
đủ để đưa anh vào chỗ chết.
Đáng tiếc, ở một tòa nhà lớn, bọn họ cái gì cũng không phát hiện,
thu hoạch gì cũng không chiếm được.
Một vị cảnh sát đánh giá gian nhà siêu xa hoa này, thoả mãn gật
đầu, cười nói: “Một tòa nhà lớn như vậy, bán đấu giá nhất định để cho quốc
gia kiếm không ít tiền, Lãnh Phong quả nhiên là tay giàu có!”
Đỗ Vân Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, dựa trên ghế sofa lật
xem tài liệu trong tay.