Chỉ chốc lát sau, bác sĩ mở cửa phòng sinh, cười tủm tỉm nói với
mọi người: “Chúc mừng mọi người, là một bé trai… A!” Cuối cùng là một
tiếng này, là tiếng phát sinh khi bị Tiêu Ký Phàm thiếu chút nữa đẩy vào
tường.
Bác sĩ sắc mặt trắng xanh liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, thấy anh
lập tức chạy vội tới bên giường Lâm Tử Hàn, lý giải tâm tình anh lúc này,
nụ cười trở lại trên mặt lần thứ hai.
“Cho tôi ôm một cái trước…”
“Tôi ôm trước…” Ngoại trừ Tiêu Ký Phàm, tất cả mọi người
đang tranh cướp muốn ôm baby.
Bác sĩ bị mọi người vây quanh bảo vệ bé nhỏ, giương giọng nói:
“Tất cả mọi người không nên gấp gáp, hiện tại ai cũng không thể ôm, tôi
đưa cậu bé vào phòng giữ nhiệt” Mọi người thất vọng rũ tay xuống, mắt mở
trừng trừng nhìn bác sĩ ôm cậu bé đi. Nhìn liếc mắt Tiêu Ký Phàm ngồi bên
cạnh Lâm Tử Hàn, thức thời lui ra ngoài.
Tiêu Ký Phàm gắt gao nắm tay nhỏ bé của Lâm Tử Hàn, đau lòng
vén sợi tóc bị mồ hôi đính vào trán, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Lâm Tử Hàn đau đến đã bất tỉnh nghe được tiếng gọi của Tiêu Ký
Phàm, yếu ớt mở hai mắt, nhìn anh tủi thân mở miệng nói: “Ký Phàm, em
còn sống không?”
“Em đương nhiên còn sống, không có sự cho phép của anh, ai
cũng không có thể mang em đi” Tiêu Ký Phàm hôn tay cô, khẽ cười nói.
Lâm Tử Hàn suy yếu cười tươi, quan sát một vòng phòng sinh
nhẹ giọng nói: “Baby đâu, em muốn nhìn baby một chút”
“Tiểu tử hư hỏng kia được bác sĩ ôm đi” Nụ cười Tiêu Ký Phàm
trên mặt nhạt đi, thoáng có chút không hài lòng mở miệng nói.
“Anh tại sao có thể nói nó như vậy, anh một chút cũng không
thương nó sao?” Lâm Tử Hàn bất mãn lầm bầm nói, cô trăm cay nghìn
đắng mới sinh con ra như vậy, anh lại không thích?
“Đều hại thảm em như vậy, không thương nổi nó, anh càng yêu
em hơn” Tiêu Ký Phàm cười cười, lần thứ hai hôn hôn môi cô.