“Tử Hàn!” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc, Lâm Tử
Hàn quay đầu lại, kinh ngạc kêu lên: “Vân Phi? Anh mau giúp em nói với
anh ấy một chút, anh ấy muốn phạt em năm trăm tệ”.
“Sax… Sếp Đỗ, cô ấy là người quen của anh sao?” Viên cảnh sát mỉm
cười, nhìn về phía Đỗ Vân Phi, nói: “Cô ấy chỉ là không có bằng lái xe,
thực ra không tính là việc lớn”.
“Đúng vậy mà, em lại không có vượt đèn giao thông” Lúc này Lâm
Tử Hàn có khí thế rồi, tức giận mà mở miệng.
Viên cảnh sát ha hả cười làm lành, đứng dậy rời đi. Đỗ Vân Phi nhìn
Tiểu Thư Tuyết đang nằm trong lòng Lãnh Phong chơi đùa, sau đó ánh mắt
rơi xuống trên người Lâm Tử Hàn: “Em không có bằng lái xe còn mang
theo Tiểu Thư Tuyết?”
Lâm Tử Hàn vô tội mở miệng nói: “Em cũng không muốn đâu nhưng
muốn đưa Tiểu Thư Tuyết đến bệnh viện tiêm dự phòng”.
“Sao không gọi anh đưa con bé đi” Đỗ Vân Phi trách cứ nói.
“Em thấy gần đây anh rất bận rộn”.
Nhắc đến cái này, Đỗ Vân Phi cuối cùng cũng không tiếc buông việc
tư sang một bên, chuyển hướng thờ ơ nhìn trên người Lãnh Phong. Lúc này
Lâm Tử Hàn mới phát giác Tiểu Thư Tuyết đang ghé vào chơi đùa vui vẻ
với người kia, cuống quít trở lại vị trí, áy náy đưa tay ôm Tiểu Thư Tuyết
nói: “Tôi xin lỗi”.
Lãnh Phong không để ý đến cô, liếc nhìn Đỗ Vân Phi cười lạnh nói:
“Đỗ tiên sinh, xin hỏi tôi có thể đi rồi chứ?”
Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm vào anh, không tình nguyện mà mở
miệng: “Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của anh”.