“Hãy nhớ kỹ, chỉ lần này thôi!” Giọng nói ma quỷ vang lên.
Bên trong phòng đột nhiên rơi vào sự im lặng, không tìm thấy chứng
cứ, Đỗ Vân Phi dù cho không cam lòng, cũng không có thể giữ người khác.
“Ba ba Đỗ!” Tiểu Thư Tuyết vui vẻ gọi: “Ba ba Đỗ dạy Tiểu Thư
Tuyết bắn súng!”
“Lại bắn súng? Con gái không được phép bắn súng”. Lâm Tử Hàn
trách cứ nói, người dân thời gian có để đi làm, chơi súng làm cái gì?
“Con muốn thôi!”
“Tiểu Thư Tuyết ngoan, ba ba Đỗ buổi tối trở về dạy con bắn súng”.
Đỗ Vân Phi ôm lấy Tiểu Thư Tuyết rồi xoa đầu cô bé. Sau đó chuyển sang
hướng Lâm Tử Hàn nói: “Tử Hàn, em bắt xe về nhà trước, buổi tối anh giúp
em lái xe Văn Khiết về”.
Nói xong, anh nhìn về phía Lãnh Phong, hình ảnh lần trước tại triển
lãm đồ trang sức anh ta cùng với Tử Hàn ôm hôn một lần nữa rơi vào tâm
trí anh: “Tử Hàn, anh giúp em đón xe nhé” Anh nói.
“Không cần” Lâm Tử Hàn xua tay: “Em có thể tự mình đi”.
Lãnh Phong giả vờ chạm vào vai Lâm Tử Hàn, nhìn Đỗ Vân Phi cười
cười, nói: “Đỗ tiên sinh yên tâm, tôi sẽ đưa cô ấy trở về”.
Nói xong, ôm lấy Lâm Tử Hàn đã bước tới hướng cửa. Lâm Tử Hàn
xấu hổ nhìn Đỗ Vân Phi cười cười, bước nhanh đi ra ngoài.