Thư Tuyết lên, vứt Tiểu Thư Tuyết trên ghế sofa giống như ném một con
mèo nhỏ.
“Mẹ… Tại con giúp chú Lãnh thổi thổi”. Tiểu Thư Tuyết ghé vào ghế
sofa, tủi thân mà nhìn cô.
“Con nằm ở đó không được nhúc nhích!” Lâm Tử Hàn mắt trợn
trắng, con bé làm sao lại đem những chiêu lừa của người lớn kia dùng đến
trên người Lãnh Phong. Vết thương kia, thổi có thể tốt được thì cô cũng tìm
toàn bộ thôn cùng đi thổi.
“Anh cố chịu đựng, tôi giúp anh rửa sạch vết thương”. Lâm Tử Hàn
thở sâu, hai tay run rẩy cởi quần áo của anh, cô lần đầu tiên giúp một người
đàn ông cởi quần áo, mặt của cô có chút hơi nóng lên, tay cũng run rẩy đến
lợi hại.
Lãnh Phong suy yếu chậm chạm liếc mắt nhìn cô, chế nhạo nói: “Ít ở
chỗ này giả bộ ngây thơ, cũng không phải chưa thấy qua thân thể đàn ông,
mau giúp tôi lấy viên đạn ra”.
“Ai giả bộ ngây thơ!” Lâm Tử Hàn bị anh kích thích như thế, tăng
thêm lực tay, rất không ôn nhu mà cởi áo anh ra.
Cô bị vết thương bỗng nhiên hiện ra trước mắt dọa cho hoảng sợ, vết
thương tuy rằng không chảy máu nữa, lại phát tím phát sưng càng lợi hại.
Cô hít lấy một hơi, cố nén thôi thúc muốn té xỉu, dùng khăn nóng rửa sạch
bên ngoài vết thương.
“Mẹ, con cũng phải nhìn”. Tiểu Thư Tuyết mới nói ra, Lâm Tử Hàn
liền trừng mắt nhìn cô khẽ nói: “Trở về nằm!” Thân thể đàn ông có cái gì
nhìn đẹp đẽ! Hơn nữa tanh mùi máu như thế!
Tiểu Thư Tuyết oh một tiếng, chỉ có thể không tình nguyện quay về
sofa nằm úp sấp tại chỗ.