Tuy rằng cô rất yêu tiền, rất ham món lợi nhỏ, nhưng mà anh nhất
định nguyện ý tin tưởng cô, cô tuyệt đối không có khả năng trộm nhẫn.
“Anh thích cô ta có đúng hay không?” Duẫn Ngọc Hân chảy nước
mắt, nghẹn ngào hỏi ra những lời này. Ánh mắt ai oán chăm chú mà theo
dõi anh, sợ hãi, lại bức thiết muốn biết đáp án của anh.
Tiêu Ký Phàm sững sờ, một tia không được tự nhiên hiện lên trên đôi
mắt băng lãnh kia, tức là bị cô ta hỏi cho sụp đổ. Phủ nhận nhưng nói không
nên lời, thích cô ấy sao? Thích cô ấy sao?
Anh đã từng hỏi bản thân, vấn đề này là anh chưa từng nghĩ tới, luôn
luôn không có hứng thú với nữ sắc, anh cho tới bây giờ sẽ không chân
chính thích một người, hoàn toàn cảm thụ không được loại cảm giác này,
cho nên, anh căn bản đáp lại không được.
Trong đầu cuối cùng vẫn hiện lên hình bóng của Lâm Tử Hàn và Tiểu
ThưTuyết như vậy có tính không? Cuối cùng vẫn tìm các lý do ngớ ngẩn
chạy đi tìm cô ấy có tính không đây…
“Cô ấy ở lúc cấp bách giúp anh quay quảng cáo, cô ấy là nữ vương
đàn piano, em cái gì cũng không phải! Chỉ biết tìm phiền toái cho anh! Cho
nên anh chán ghét em, có đúng hay không?”
“Nếu như em có thể đem tâm tư tranh cãi coi thường Lâm Tử Hàn
vào công việc, công việc của em có hỏng hết không?” Tiêu Ký Phàm bực
bội mở miệng nói, tuy rằng cô ta là một thiên kim tiểu thư tùy hứng, nhưng
dù sao cũng là một thành viên của đại học tài chính trong nước, làm sao lại
làm việc mất lòng nhau như thế.
“Lần trước quay quảng cáo của công ty Dĩ Tinh, trong lòng của anh
thực ra có ý kiến với em đúng không?”