lần trước đưa tôi trở về đó”. Hỏng bét! Lần trước anh ta đưa cô trở về đỗ xe
ở giao lộ, lần này cách chỗ đó hơn năm mươi mét.
“Con không muốn ba ba Tiêu đi”. Tiểu Thư Tuyết gắt gao mà ôm lấy
cổ Tiêu Ký Phàm, không nghe theo nói.
“Một lúc nữa dì Lâm Lâm và dì Văn Khiết tới, ngoan, để ba ba Tiêu
đi thôi”. Lâm Tử Hàn nói xong đưa tay ra ôm cô bé.
“Cám ơn sụ tiếp đãi của cô”. Tiêu Ký Phàm cười nhẹ, tiến lên trước
người cô, cúi người hôn một cái tại môi cô. Lâm Tử Hàn vô thức lùi về
sau một bước, không tự chủ hỏi thăm: “Tối hôm qua anh uống say, anh biết
anh phạm phải điều gì không?”
Tiêu Ký Phàm giả vờ suy tư mà trầm ngâm một chút, lắc đầu, cười tà
hỏi: “Không nhớ rõ, phạm vào cái gì?” Anh mặc dù là say, nhưng trải qua
cái gì cũng biết.
“Không nhớ rõ là tốt rồi! Không có gì!” Lâm Tử Hàn cười gượng lắc
đầu, trong lòng có chút phát hoảng, quả nhiên là uống say, hóa ra là bản
thân đã tự mình đa tình.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn buồn phiền của cô, Tiêu Ký
Phàm tiếp tục đùa cô: “Nhưng mà tôi rất muốn biết tôi tối hôm qua trải qua
cái gì, tôi chưa từng uống say như thế”.
Lâm Tử Hàn lắc đầu lần thứ hai, miễn cưỡng vui cười nói: “Không
có gì! Chẳng qua là vừa hát vừa múa thoát y ở trên đường lớn thôi, nhưng
anh yên tâm, khi anh vừa muốn cởi quần trong được tôi ngăn lại, cho nên
tất cả mọi người không thấy, ha ha!”
Sắc mặt Tiêu Ký Phàm trầm xuống, liếc cô, lại có thể dám nói anh
như vậy? Anh còn nhớ kỹ chuyện hôm qua, uống say, anh cũng không có