CÔ VỢ BỎ TRỐN CỦA SÁT THỦ TỔNG TÀI - Trang 396


“À…” Tiểu Thư Tuyết có bộ dạng như bừng tỉnh đại ngộ, điện thoại

vậy mà lại gọi được, Lâm Tử Hàn khẩn trương làm một động tác im lặng
với Tiểu Thư Tuyết, nhỏ giọng nói: “Nếu như chú Lãnh không đồng ý, con
phải liều mạng khóc, cho đến khi chú ấy đồng ý mới thôi, hiểu chưa?”

“Hiểu”. Lời nói của Tiểu Thư Tuyết bị Lâm Tử Hàn chặn lại, cô thanh

thanh cổ họng, dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào đến chết chìm người
không đền mạng nói ra: “Alô, chào anh Phong”.

“Chao ôi, chào em Vũ”. Đầu kia điện thoại truyền đến lời còn buồn

nôn hơn, nam âm dâm uế bội phần.

Lâm Tử Hàn sững sờ, vô thức thốt ra lời mắng: “Biến thái, ai là em

Vũ của anh?”

Người đàn ông kia cười hắc hắc nói: “Cô gọi tôi là anh Phong, không

phải là em Vũ của tôi sao, chúng ta cùng hội cùng thuyền thôi”.

“Vô vị, anh một mình lật thuyền thôi!” Lâm Tử Hàn căm giận mắng

một câu, hung hăng cúp điện thoại. Cúi đầu liền chạm vào ánh mắt vô cùng
vô tội của Tiểu Thư Tuyết, nghĩ thầm mình tại sao lại ngu xuẩn như vậy, hỏi
một người mù chữ chưa đọc qua sách, còn không bằng hỏi mình đi, không
phải là số 1 sao.

Như thế một lần nữa bấm gọi lại, điện thoại cư nhiên thông, chỉ bất

quá khi cô gọi đến năm lần, đầu kia điện thoại mới truyền đến giọng nói
trầm thấp, mà lại không hề lễ phép: “Tìm chúng tôi có chuyện gì?”

Anh sao lại không hỏi xem tôi là ai chứ? Lâm Tử Hàn khẽ nói một

tiếng, xấu hổ cười gượng hai tiếng nói: “Phong ca, tôi không tìm anh, là
Tiểu Thư Tuyết nhà tôi muốn tìm anh để nói chuyện”. Nói xong rất nhanh
ném điện thoại vào trong tay Tiểu Thư Tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.