“Chào chú Nghị”. Tiểu Thư Tuyết rất tự giác bò lên trên ghế phụ,
ngọt ngào lên tiếng gọi, A Nghị giật giật khóe môi, cười ôn nhu với con bé.
Lâm Tử Hàn sau đó cũng lên xe, ôm Tiểu Thư Tuyết lên trên đùi, ha
ha cười nói: “Anh Nghị, chúng ta lại gặp mặt”
A Nghị chỉ đơn giản là gật đầu, khởi động xe đi. Trong xe chỉ có Tiểu
Thư Tuyết không an phận mà đông sờ tây chạm, không có bất luận người
nào mở miệng nói.
Sau một hồi, Lâm Tử Hàn cuối cùng chịu hết nổi mà mở miệng: “Anh
Nghị, anh cũng không thể hát cho chúng tôi một bài sao? Thật nhàm chán”.
A Nghị tức giận liếc cô một cái, Lãnh Phong gọi anh tới là đón người,
cũng không nói qua phải hát, huống hồ, anh tuyệt nhiên sẽ không hát.
“Mẹ, con muốn hát cho chú Nghị nghe”. Tiểu Thư Tuyết ngẩng đầu
nhỏ bé lên tự tiến cử.
Lâm Tử Hàn một tay ấn người con bé vào trong lòng nói: “Chú Nghị
phải lái xe, về nhà tự mình tìm một góc hát đi”.
“Mẹ đáng ghét”.
“Con cũng không đáng yêu”. Hai mẹ con khanh khách nở nụ cười, xe
chạy một mạch bên bờ biển, sau đó không lâu vào một hoa viên to, xe dừng
lại ở hoa viên.
Đánh giá biệt thự bên biển đẹp tuyệt này, Lâm Tử Hàn bị sự mỹ lệ
của nó hấp dẫn, đặc biệt là biển rộng trước nhà. Thực sự là quá đẹp, thực sự
là quá… đồ sộ…
Còn chưa cảm khái xong, chỉ nghe một tiếng động đinh đinh đang
đang truyền đến từ bên kia nhà, Lâm Tử Hàn vô thức quay đầu lại, liền thấy