rõ, dám huyên thuyên với anh như thế!
Một trận mây mưa thất thường qua đi, Lãnh Phong thoả mãnxoay
xuống từ trên người cô, nhìn cô bị chà đạp không thể động đậy, dáng tươi
cười tà ác liền hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai của anh.
“Anh rất đắc ý sao?” Lâm Tử Hàn hàm chứa lệ quan sát anh, trong
lòng tủi thân cực kỳ, vô duyên vô cớ lại bị anh ăn sạch sẽ, nhưng cô lại có
thể còn rất thích bị bắt nạt như thế.
Lãnh Phong ôm lấy eo nhỏ của cô, nghiêm mặt nói: “Anh mặc kệ em
là bởi vì lý do gì gả cho Đỗ Vân Phi, tóm lại, nếu như em còn dám chơi
đùa kiểu này nữa, anh sẽ lại làm ra loại chuyện như hôm nay”.
“Anh sao có thể dã man không có đạo lý như vậy? Em thích kết hôn
với ai, anh có tư cách gì quản?” Lâm Tử Hàn cả giận nói.
“Anh chính là người không có đạo lý, em không biết sao!”
Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn anh, đẩy tay anh ra từ trên giường bò
xuống, không vui nói: “Em phải đi về?”
“Trở về làm gì? Tiếp tục kết hôn sao?” Lãnh Phong mỉa mai nói:
“Chỉ sợ chú rể cũng đã thương tâm đến chết, bây giờ trở về có điểm đã quá
muộn hay không?”
“Vân Phi…” Lâm Tử Hàn khẽ lẩm bẩm, đúng, Vân Phi hiện tại nhất
định khổ sở muốn chết, mà cô lại có thể còn ở nơi này cùng người đàn ông
khác phóng đãng, cô thực sự đã quá có lỗi với Đỗ Vân Phi .
“Thế nào? Đau lòng?” Anh đưa tay ra, một lần nữa ấn cô lại về
giường, bàn tay ấm áp hờ hững mà chạy xuống cổ cô. Cô thoạt nhìn có bộ
dạng rất lo lắng cho Đỗ Vân Phi, lẽ nào cô thực sự thích hắn sao?
Nghĩ đến điểm đó, tay anh đột nhiên dừng trên cổ cô, thật muốn cố
sức vặn ra, vặn từng đoạn từng đoạn cổ cô tiết mối hận trong lòng! Cô là
của anh, vĩnh viễn đều không thể yêu người đàn ông nào khác!