Mặt A Nghị vẫn không chút thay đổi như cũ mà nhìn chằm chằm cô,
cũng không mở miệng nói, Lâm Tử Hàn bị anh nhìn trong lòng sợ hãi, lần
thứ hai cười gượng hai tiếng mở miệng nói: “Anh Nghị, nếu không thì
chúng ta nói chuyện phiếm đi”
Khóe miệng A Nghị giật giật, lạnh lùng nói: “Hai người từ từ mà trò
chuyện, tôi về trước đi ngủ” Nói xong xoay người rời đi.
“Đi thong thả…” Lâm Tử Hàn h giương giọng nói với cái bóng của
an, đưa tay vỗ vỗ trái tim bị anh dọa cho sợ hãi, nặng nề thở hắt ra.
Đã muộn thế này anh ta sao lại đây? Lòng Lâm Tử Hàn sinh nghi,
nâng bước tiếp tục đi đến phòng cuối cùng.
Ánh đèn lờ mờ tràn ra từ trong thư phòng, bắn ra hành lang gấp khúc,
hóa ra Lãnh Phong còn đang ở thư phòng! Lâm Tử Hàn luồn đầu nhỏ vào
khe cửa, một chút liền tiếp xúc ánh mắt cười như không cười của Lãnh
Phong.
Cô sửng sốt, không nghĩ tới anh nhanh như vậy thì phát hiện ra mình,
không thể làm gì khác hơn là thoải mái đứng thẳng người, hi hi cười nói:
“Phong ca, đã muộn thế này còn không ngủ, em mang cà phê tới cho anh”
Lãnh Phong liếc mắt nhìn hai tay trống rỗng của cô, cau mày nói: “Cà
phê đâu?”
“Cà phê?” Lâm Tử Hàn nhìn tay trống không của mình, giả vờ nghi
hoặc nói: “Kỳ quái, vừa nãy rõ ràng ở trên nha! A… , nhất định là quên ở
phòng bếp, em sẽ đi bưng đến ngay bây giờ ” Nói xong xoay người muốn
chạy trốn.