cũng đấu tranh không ngừng!
Không cần chờ A Nghị gật đầu, thân ảnh thon dài tàn bạo đẹp trai của
Lãnh Phong liền xuất hiện trước mắt Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn vui
vẻ trong lòng , đang muốn xông lên ôm anh thân mật, cánh tay lại đột nhiên
bị người khác nắm lấy, bước đi cũng bị ép ngừng lại.
Lâm Tử Hàn xoay người lại trừng mắt với Lâm ca giữ chặt mình
không tha, giận dữ hô: “Lão đầu đáng chết! Tôi cũng không biết ông, sao
lại còn không thả tôi đi?”
Trong lòng Lâm ca sững sờ, nhìn vẻ mặt quật cường của cô, cô quả
nhiên là không muốn nhận người ba này, có chút khổ sở mở miệng: “Lâm
tiểu thư, cô xác định muốn đi cùng hắn sao?”
Lâm Tử Hàn cố ý không nhìn ông ta, chuyển hướng sang Lãnh Phong
đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, tiếp xúc với ánh mắt đầy bất mãn của
anh, sau đó kiên quyết gật đầu.
Lãnh Phong hơi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười như có như
không, cái gật đầu của cô, đại biểu cho sự việc cũng không gay go như anh
tưởng tượng.
Anh đi về phía trước vài bước, nắm tay nhỏ bé của Lâm Tử Hàn khẽ
cười một tiếng nói với Lâm ca: “Chúng tôi không quấy rầy nữa” Nói xong
dắt Lâm Tử Hàn đi đến hướng xe đỗ.
“Anh Nghị, chờ em một chút!” Lâm Tử Y thét chói tai đuổi theo A
Nghị ngồi lên ghế trước xe, đầu nhỏ thò ra từ cửa sổ xe, đang muốn nói lời
tạm biệt với Lâm ca. Cái miệng nhỏ nhắn lại bị Lâm Tử Hàn che lại, Lâm
Tử Hàn lớn tiếng nói: “Không được nói lời tạm biệt với ông ta! Đừng quên
là ông ta bắt chúng ta tới”
Lâm Tử Y sửng sốt một chút, hiểu rõ “À” một tiếng, đầu nhỏ lùi về
bên trong xe.