mẫm trong túi.
Lâm Tử Hàn mới từ kích động phục hồi tinh thần lại, trước mắt của
cô, là hai chân thon dài thẳng tắp. Ánh mắt tùy thời hướng lên trên, dừng ở
trên mặt Lãnh Phong, tức giận thay thế buồn vui, dùng một loại ánh mắt thù
hằn trừng mắt với anh.
Lãnh Phong cũng không tránh né ánh mắt của cô, cũng không úy kỵ
lửa giận của cô, trong lòng anh, làm sao không trải qua? Không tức giận?
“Mẹ xem, ba ba mua cho mẹ vòng tay, thật xinh đẹp!” Tiểu Thư
Tuyết đem vòng trang sức đính trân châu kia cầm tới trước mặt Lâm Tử
Hàn đung đưa.
Là rất đẹp! nhưng mà…!
Lâm Tử Hàn đoạt lấy vòng trang sức trong tay con bé, ném xuống
mặt đất, lại hung hăng giẫm lên, nổi giận mắng: “Lâm Thư Tuyết! Con có
thể có chút khí phách hay không? Nhận kẻ trộm làm ba ba? Còn loạn bậy
muốn đồ của người khác?”
Tiểu Thư Tuyết bị cô rống lên như thế, nhất thời tủi thân mà im lặng,
lui về phía sau hai bước trốn ở phía sau Lãnh Phong.
“Con lại đây cho mẹ!” Lâm Tử Hàn nâng cao âm lượng, càng thêm
chán nản, xem ra con bé bây giờ bị Lãnh Phong thu phục đến dễ bảo.
Không chỉ có gọi anh là ba ba, còn coi anh như cứu thế!
Lãnh Phong phất tay, đưa tới nữ hầu canh giữ ở cửa, phân phó cô ta
ôm Tiểu Thư Tuyết ra ngoài.
Nữ hầu không dám chậm chạp, ôm lấy Tiểu Thư Tuyết bị Lâm Tử
Hàn dọa cho sợ hãi đi ra ngoài. Lâm Tử Hàn thấy Tiểu Thư Tuyết một lần
nữa bị ôm đi, luống cuống, la lớn với bóng dáng nữ hầu rời đi: “Trở về!
Không được ôm nó đi ——!”