“Ngày ông nội mất, vẫn cho rằng anh là cốt nhục Tiêu gia, không
chút do dự giao Ngôi sao thiên thần cho anh” Tiêu Ký Phàm thở sâu, cay
đắng nói: “Tử Hàn, tha thứ cho anh không thể buông tha cho Ngôi sao thiên
thần” Anh không thể phụ một mảnh tâm ý của ông nội, anh phải tìm ra
Ngôi sao thiên thần!
“Em tha thứ cho anh” Lâm Tử Hàn thoát khỏi ngực anh, dùng đầu
ngón tay vuốt ve đẹp trai vẻ mặt tràn đầy đau khổ của anh, động lòng mà
mở miệng nói: “Mặc kệ anh làm cái gì, em đều ủng hộ anh, chỉ cần anh có
thể sống vui vẻ!”
“Anh sẽ” Tiêu Ký Phàm với lên tay ngọc của cô, đặt ở bên miệng
hôn, anh có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành, làm sao có thể sống không
vui vẻ?
“Thời gian người ta sống, không phải sống vì quá khứ, Ký Phàm, anh
không nên nghĩ về quá khứ”
Tiêu Ký Phàm gật đầu, tâm tình kích động thoáng ổn định chút, thâm
tình nói: “Từ khi có em và Thư Tuyết, anh mới cảm giác được cuộc sống
không phải là trống rỗng, sinh mệnh chẳng phải rẻ tiền”
“Cám ơn anh” Lâm Tử Hàn ôm cổ anh, vui vẻ nói, có thể trở thành
một phần sinh mệnh của anh thật tốt rồi! Kiếp này, cô đều nguyện ý đi theo
anh, cho đến chết già!
~~~~~~~~~~
Buổi sáng, ánh mắt trời xuyên qua song cửa, chiếu vào giường lớn tại
phòng ngủ, Lâm Tử Hàn yếu ớt tỉnh giấc, phát hiện Tiêu Ký Phàm không
biết khi nào đã rời giường.
Đánh giá phòng ngủ xa lạ này, không có Tiêu Ký Phàm bên cạnh cô.
Tâm lý đột nhiên có chút luống cuống, ở đây không giống biệt thự cạnh
biển, có thể tùy ý cô làm ầm ĩ.