bây giờ cũng không dám nhắc tới thân thế sỉ nhục này.
Anh gắt gao mà ôm lấy Lâm Tử Hàn, lần đầu tiên mở rộng nói rõ nội
tâm của mình với người khác, yếu ớt nói ra: “Anh vĩnh viễn đều nhớ kỹ
năm bảy tuổi ấy, biểu tình đau đớn của ba anh sau khi nhận được kết quả
giám định, vĩnh viễn đều nhớ kỹ tình cảnh ông ấy nhảy từ trên tầng thượng
của bệnh viện, cả người đều là máu” Một màn nhìn thấy mà giật mình kia,
cắm rễ khắc sâu trong đầu anh, ký ức qua hơn hai mươi năm cũng không
vơi đi chút nào.
Bị người mình yêu nhất phản bội, đứa con trai bảy tuổi mình thương
yêu nhất không phải con mình, loại cảm giác này, nhất định so với chết còn
khó chịu hơn!
Mà mẹ của anh, lại không biết liêm sỉ mà coi như chuyện gì cũng
chưa từng xảy ra, vẫn như cũ trải qua cuộc sống phong lưu của mình. Khi
ổn định ngồi ở ngai vàng Tiêu Phu nhân, lại có thể đem dã nam ở bên ngoài
vào Tiêu gia.
Tiêu gia chỉ vì bà ta mà tuyệt hậu, sản nghiệp khổng lồ cũng thiếu
chút nữa bị bà ta cùng nhân tình của mình hại cho tàn bại, để cứu lại Tiêu
thị. Tiêu Ký Phàm làm sát thủ chịu rất nhiều khổ sở học gây dựng doanh
nghiệp, cuối cùng năm anh hai mươi tuổi đoạt lại Tiêu thị từ trong tay gã
đàn ông kia, cũng đưa lão ta đuổi ra khỏi đại viện Tiêu gia.
Nếu như lúc trước không phải Tiêu phu nhân đau khổ cầu xin, nếu
như không phải nể bà ta là mẹ đẻ của mình, sớm cũng đã đuổi bà ta ra khỏi
Tiêu gia.
Lâm Tử Hàn bị anh ôm đến khó có thể hô hấp, bàn tay của Tiêu Ký
Phàm phủ trên vai cô cũng không biết lúc nào nắm thành quyền, làm chỗ
vai của cô bị đau nhức.
“Ký Phàm, chỉ cần anh coi mình là người của Tiêu gia là được” Cô
dịu dàng an ủi, vốn dĩ cho là mình thân thế đủ ly kỳ, nghĩ không ra anh so
với chính mình càng ly kỳ hơn.