Hai người trên ghế sofa như dính hồ cùng một chỗ trong nháy mắt mở
ra, có chút luống cuống nhìn cô.
Lâm Tử Hàn gian nan nuốt nước miếng, xấu hổ mở miệng nói: “Chào
Tiêu phu nhân… Cháu… Cháu đi pha sữa”
Ánh mắt lão già họ Duẫn rơi vào trên người Lâm Tử Hàn nở rộ vô
hạn hào quang, phút chốc cũng không nguyện rời đi. Làm chuyện tốt vừa
vặn bị bắt, Tiêu phu nhân thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn cô trách cứ nói:
“Pha sữa sao lại không để cho nữ hầu đi? Chân tay vụng về! Nhặt những
mảnh thủy tinh trên mặt lên cho tôi, một phút cũng không thể lưu lại!”
Lúc này, bà ta chỉ có thể lấy lửa giận tới che giấu sự xấu hổ của mình,
lắc đầu giương miệng mắng to.
Lâm Tử Hàn không dám ngỗ nghịch, ngồi xổm người xuống bắt đầu
nhặt mảnh nhỏ thủy tinh trên mặt đất, chỉ hận mình tại sao lại không may
như vậy, loại chuyện tốt này đều bị cô đụng phải.
Lão già họ Duẫn đánh giá Lâm Tử Hàn, cười tủm tỉm mà trêu chọc:
“Đây là con dâu của bà sao, quả nhiên ngoại hình rất được, thảo nào Ký
Phàm lại vứt bỏ Ngọc Hân”
“Tiêu gia vĩnh viễn đều chỉ nhận Ngọc Hân là con dâu” Tiêu phu
nhân đề cao âm lượng nói, là nói cho lão già họ Duẫn nghe, cũng là nói cho
Lâm Tử Hàn nghe.
“Tiểu mỹ nhân, cô tên là gì?” Lão già họ Duẫn mỉm cười đi tới bên
Lâm Tử Hàn, giọng nói dâm tà khiến người ta mất hết hứng thú, Lâm Tử
Hàn bỗng dưng đứng lên, chạy trốn lên tầng hai.
Trời ạ, sao lại có lão già khiến người ta buồn nôn như thế? Sao lại
giống như chưa từng thấy qua phụ nữ như thế? Loại đàn ông có tiền như
này còn thiếu phụ nữ sao? Không hiểu!
Dù sao khi Tiêu Ký Phàm không ở nhà, cô có bị đánh chết cũng
không xuống lầu là được, miễn cho gặp gỡ chuyện kỳ quái này.