xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Lãnh Phong?” Lâm Tử Hàn vô ý thức rút hai tay bị Đỗ Vân Phi
nắm, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lãnh Phong lãnh khốc như tử thần. Trời ạ!
Anh sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Phong nhìn gần vẻ mặt chột dạ của Lâm
Tử Hàn, dường như có thể nghe được tiếng tan nát cõi lòng của mình, nội
tâm đau nhức. Cô lại có thể lừa gạt anh nói là ra ngoài gặp Vương Văn
Khiết? Thì ra là trốn ở chỗ này thân mật với Đỗ Vân Phi.
Qua lâu như vậy, anh cho rằng cô đã hoàn toàn bỏ Đỗ Vân Phi, không
hề có bất luận liên quan gì với hắn. Vì hoàn toàn triệt để, anh thậm chí
ngừng điện thoại di động của cô, nếu như không phải cô chủ động liên hệ,
Đỗ Vân Phi căn bản tìm không được cô!
Ánh mắt rời đi, rơi vào hai tay khẩn trương mà nắm cùng một chỗ của
cô. Đôi tay kia, mới vừa rồi bị một người đàn ông khác nắm, anh bây giờ
rất có ý muốn chém chết cô!
“Phong ca…, sao anh lại tới đây?” Lâm Tử Hàn lắp bắp mở miệng
nói, cô biết Lãnh Phong lúc này nhất định là hiểu lầm cô, làm sao bây giờ?
Ai có thể nói cho cô nên làm cái gì bây giờ đây?!
Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm Lãnh Phong, lạnh lùng nói: “Lãnh
Phong, nếu như anh không muốn làm cho Lâm Tử Hàn bị thương tổn, tốt
nhất cách xa cô ấy ra, xa cô ấy một chút”
“Không cần!” Lâm Tử Hàn hét lên một tiếng, chạy đến bên người
Lãnh Phong, ôm cánh tay anh vội vàng nói: “Em sẽ không rời khỏi anh ấy,
vĩnh viễn cũng sẽ không”
Lãnh Phong căm ghét liếc nhìn cô đang ôm hai cánh tay anh, Lâm Tử
Hàn! Nghĩ không ra em cũng như bây giờ, có thời khắc dối trá như vậy, vừa
nãy rõ ràng thì còn đang tình chàng ý thiếp với Đỗ Vân Phi, bây giờ lại nói
ra lời như thế với tôi, em rốt cuộc là có ý gì?
“Tử Hàn, em phải nghĩ rõ ràng” Đỗ Vân Phi không buông tha mà
khuyên can.
“Em đã nghĩ rất rõ ràng” Lâm Tử Hàn không chút nghĩ ngợi nói,
ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lãnh Phong, nói: “Phong ca, chúng ta đi thôi,
chúng ta trở về” Cô bây giờ tựa như muốn rời khỏi đây, về nhà giải thích