“Cô ấy có việc ra ngoài” Đỗ Vân Phi thay cô múc một bát cháo dinh
dưỡng để trước mặt cô, săn sóc đến ngay cả chiếc đũa đều để tới tay cô.
“À”
“Ngày hôm nay chúng ta cùng đi ra ngoài một chút nhé, em đã thật
lâu không đi dạo qua phố” Đỗ Vân Phi nói xong, có chút bức thiết nhìn cô,
hy vọng cô có thể đồng ý.
Lâm Tử Hàn lại lắc đầu, cười nói: “Hôm khác thôi, ngày hôm nay em
muốn sang bên nhà Văn Khiết thu dọn đồ đạc, tránh cho dì nói em bại gia”
Đỗ Vân Phi có chút thất vọng gật đầu, trên mặt xuất hiện một tia bất
đắc dĩ, hắn biết Lâm Tử Hàn là đang cố ý trốn tránh hắn, nhưng mà lý do
của cô lại khiến hắn không thể nào phản bác.
Lâm Tử Hàn suy nghĩ một chút, len lén liếc mắt nhìn hắn, chần chờ
mở miệng nói: “Vân Phi, em nghĩ em nên tự tìm một chỗ ở, cuối cùng ở đây
cũng không tốt, đúng không, ha ha”
Đỗ Vân Phi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu
mới nói ra lời: “Sống ở đây cũng tốt, vì sao phải đi. Đừng nói cái gì phiền
hay không phiền, bởi vì em biết rõ một điểm cũng không phiền phức”
“Nhưng mà, em không thể ở nhà anh, em có thể tìm một phòng ở gần
nơi làm việc…” Lâm Tử Hàn dè dặt nói xong, phát hiện sự bất mãn trên
mặt hắn, lén lút dừng nói câu cuối.
“Ở một mình rất không an toàn, anh lo lắng” Đỗ Vân Phi nói xong,
cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng, ý tứ rất rõ ràng, hắn không đồng ý!
Lâm Tử Hàn cũng không thể tiếp tục nói hết, tùy tiện ăn xong bữa
sáng liền đi đến nhà Vương Văn Khiết.
Một lần nữa trở lại gian nhà đã ở hơn ba năm, trong lòng Lâm Tử Hàn
đột nhiên bị một mảnh sầu não tập kích, từng hồi ức đẹp hiện lên trong đầu
cô.