Đông Lôi không nghi ngờ, nghĩ nghĩ, hình dung được cảm giác này, rất
chính xác. Nhớ nhung là một cảm giác hành hạ người ta. Nó đã từng tra tấn
cô...
"Rất có lý. Em cũng vẫn cảm thấy chúng ta cơ bản không phải là đang
yêu nhau, chỉ đơn thuần là bạn bè."
Cô khẽ cười.
Thần Thản cũng cười lộ ra hàm răng rất trắng:
"Đúng, chúng ta thật sự là bạn bè..."
Mắt anh nháy nháy mấy cái.
Đúng, anh tạm thời trấn an nên là vị trí một người bạn, chỉ muốn cô
buông lỏng cơ thể mình lại.
"Cho nên a..."
Cô cũng nháy mắt mấy cái, tâm trạng trở nên thoải mái.
"Cho nên, anh không cần phải có áp lực của một chiến binh. Không thể
làm người yêu, thì có thể làm bạn bè. Anh trai em và anh trai anh đúng là
những ông lão phong kiến, đem đôi ta nhét vào một chỗ, anh nói đúng
không ..."
Nụ cười của người đàn ông này rất tươi, nhìn thấy nụ cười là đã khỏi
bệnh, thật sự là người đàn ông tốt hiếm có.
Chính là bởi vì tốt, Anh trai cô và A Thần đại ca, mới mong cô cùng anh
ấy có thể phát triển.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời định, chuyện tình cảm, người tính
không được.