- Ừ
Nàng rất nghiêm túc gật đầu.
Cái loại nghiêm túc đó làm cho tâm hắn hơi cảm động một phen.
Có lẽ là bởi vì đã thật lâu không có cảm nhận được một loại quan tâm
như vậy.
- Anh thật không có sao! Em thấy rồi đấy!
Anh mỉm cười, ở dưới đèn đường, cười như một đứa trẻ lớn đơn thuần.
Cô không nói lời nào, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm, cảm thấy
cũng kì quái, chính mình như thế nào cứ như vậy ràng buộc anh, không
nhìn thấy anh thì không yên tâm.
Hết lần này đến lần khác sau khi giao cô cho người nhà, liền bốc hơi
dường như không thấy bóng dáng, cũng không tới xem cô một chút. Giống
như chuyện cứu cô là rất bé nhỏ không đáng kể, anh căn bản không để ở
trong lòng.
Nàng ngóng trông anh có thể tới, kết quả ann lại không tới, không thể
nhịn được nữa, rốt cục chạy đến nơi này_ _trước, cô nghe anh nói qua, anh
ở chỗ này có một chỗ sản nghiệp. Nhưng cô không xác định được anh có tới
nơi này ở hay không, cuối cùng vụng trộm gạt nhân viên để đến nơi này.
Sau đó gọi một cú điện thoại, cô tự nói với mình: Nếu anh không có ở đây,
cô liền lập tức trở về bệnh viện.
Kết quả, hắn rõ ràng ở đây.
Cô thật vui mừng, thật sự rất vui mừng, xông lên, một phen liền ôm lấy
anh.