COCKTAIL CHO TÌNH YÊU - Trang 176

dằn ra và nhìn chòng chọc vào gương mặt thoáng nét cười của cô. Mắt anh
vừa đắm đuối vừa bất lực:
- Cô là đồ... đồ...
- Đồ gì? Ngoa ngoắt hay quái thai?
Đan ngã vào ngực anh, vòng tay ôm lấy cổ và chủ động hôn lên má anh. Cô
cười với vẻ đắc thắng, ông chồng của cô trông lạnh lùng như thế thôi chứ
dễ "nổi điên" vô cùng
- Đồ... giết người không gươm không dao! Em cứ phải quyến rũ thế này
mới chịu được hay sao, hả?
Sau chữ "hả", Lập dồn cô vào góc để cô không thể cựa quậy nổi rồi bắt đầu
hôn như vũ bão. Nụ hôn tiếp tục rơi xuống cằm xuống cổ cô, bàn tay anh
như có lửa. Đan làm cử chỉ muốn giãy ra rồi thì thầm trêu chọc:
- Còn Felix thì sao?
Lập kéo cô trở lại, cắn lên đôi môi cong cong thách thức, nói gọn lỏn:
- Kệ xác hắn ta!
Anh bế xốc cô vào trong, đóng sập cửa lại. Những con gió từ phía đông bắc
vẫn thổi mạnh đem theo những âm thanh âm u của rừng núi Ba Vì, trong
chiếc lồng chim không ngớt rung rinh, con yểng vẫn gọi "Đan ơi, Đan ơi"

Lập đỗ xe trong hầm rồi đi bộ về con phố nhỏ cổ kính. Chữ Đan màu đỏ
trên nền tấm biển sơn mài đen uốn lượn mềm mại thành một hình logo sang
trọng. Anh ngẩng lên nhìn, nhớ đến chiếc áo lụa đen cổ hẹp sâu mà vợ anh
đã mặc khi đàn hát bản The Long And Winding Road. Chiếc áo qua hai
năm đã khá cũ nên cô thường để mặc ở nhà. Mỗi khi nhìn thấy cô trong
chiếc áo đấy, anh lại như được nghe giọng hát mơ màng êm ả của cô trong
hành lang nhà mình buổi chiều mùa hè đó
- Chào anh ạ, anh cần mua đồ nam hay nữ?
Cô nhân viên mới còn chưa biết mặt ông chủ. Lập nén cười nhìn chiếc khăn
đồng phục của cô gái, nó cũng màu đỏ thẫm và in logo, nhưng không phải
logo công ty anh như anh quen nhìn mà là chữ Đan. Vợ anh đã trang bị
khăn đồng phục cho cả đám nhân viên resort của anh, giờ đến lượt nhân
viên của cô. Cô nhân viên vẫn chăm chú nhìn khác chờ đợi. Lập tỉnh bơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.