này?
- Quần và váy thì nên dùng kaki. Kaki thô thì thoáng, dễ chịu khi mặc
nhưng sẽ dễ nhàu, nên dùng loại co giản một chút. Còn áo thì còn tuỳ...
- Tuỳ cái gì? Cô cứ nói thử xem.
- Thật ra thì vải gì may áo cũng được. Chỉ cần mua một loại thổ cẩm Mai
Châu làm nẹp, viền đồng bộ thôi.
- Bỏ qua cái nẹp viền. Chất vải áo chính theo ý cô nên thế nào?
- Áo của nhân viên nam nên dùng đũi, vì kiểu áo như thế này... - Đan lấy
mẫu chỉ cho Lập, cô vẫn ngồi trên chiếc ghê xếp cạnh giường còn anh đang
tì một tay vào lưng ghế, vạt áo vest chạm vào vai và cánh tay cô - Kiểu này
không có dựng đứng áo được nên dùng vải mềm quá thì sẽ tạo cảm giác ẻo
lả. Đũi là loại thoáng mát và cứng vừa phải. Nhưng độ bền không cao lắm,
kể cả với loại đũi công nghiệp.
- Còn của nữ?
- Áo nữ thì đơn giản, Dùng loại vải phin thô, lụa hay lanh đều được.
- Anh thấy Đan có vẻ thích chất liệu tự nhiên - Thạch lên tiếng góp chuyện
- Sao không dùng loại vải gì dễ giặt ủi một chút?
- Hơ, anh đúng là không phải mặc đồng phục bao giờ! Đồng phục hiện tại
của Núi Ba vừa không hợp số đo vừa không hợp công việc mà chất vải lại
nóng. Nói thật là Đan mặc có mấy ngày đã khó chịu gần chết!
- Cô nó rõ xem nào! - Lập cau mày, anh ngồi trở lại giường.
- Đồng phục ở Núi Ba bây giờ mùa đông cũng như mùa hè, tất cả đều là áo
dạng vest. Mùa hè tay lỡ còn mùa đông thì tay dài hẳn. Áo mùa đông em
chưa dám nói chứ áo mùa hè thì... xin lỗi hai anh, thà mặc áo hai dây làm
đồng phục còn hơn!
Ngưng lại một chút như thăm dò người đối diện, thấy cả Lập và Thạch đều
chăm chú nhìn mình, Đan nói tiếp:
- Áo quá bó, chất vải quá cứng mà lại thiết kế theo kiểu không cài cúc
không được, làm việc cử động rất mất tự nhiên. Tay không dài không ngắn,
xắn lên cũng khó, chỉ muốn xẻ một đường cho nó tung ra để mỗi khi cử
động nó không cọ vào khoeo, khuỷu tay. Người nào da nhạy cảm còn dễ bị
dị ứng mẩn ngứa hay phồng rộp những chỗ da cọ vào vải liên tục. Đan làm