CÕI NGƯỜI - Trang 118

những người bạn giầu ý chí. Và le lói nhưng khiến tê mê, những cánh thư
với người con gái trẻ - chắc chắn rất nồng nàn.

Nhưng cuộc đời lại xếp đặt cho người đàn ông đào hoa một thú vị

khác, không oái oăm, mà có lẽ còn rất trọn vẹn. Liệu không được về Sài
Gòn, đến nhà số 6 Mac Mahon để gặp cô hộ sinh yêu dấu vì lệnh cấm cố
không được héo lánh đến đất thuộc địa. Thực dân bắt anh chờ đợi, chỉ được
đắm đuối trong những giấc mơ, để rồi hạnh phúc thực hiện ra trong một
hình hài khác hẳn, chả ai có trí tưởng tượng giầu có nào “sáng tác” ra được.

Đó là một bức thư, gần sáu chục năm sau, được tác giả của nó chép lại

theo trí nhớ, trong thiên hồi kí “ Những ngày xa xưa ấy” ra ở Mỹ năm
1996. Sự chính xác về câu chữ đến đâu, chả ai bảo đảm được, nhưng sự
thực thì hẳn là đáng tin cậy.

Sài Gòn ngày... tháng... năm...

Anh thân yêu.

Cho phép em được dùng hai chữ “thân yêu” vì đây là lần đầu tiên và

cũng là lần chót. Chúng ta sẽ từ biệt nhau trên bức thư này luôn luôn và mãi
mãi! Mai hay mốt đây anh sẽ nhận được thiệp cưới của Hồng với một
người đàn ông xa lạ. Em biết chuyện này làm thương tổn lòng tự ái của anh
không ít, nên em vội viết thư này để giải thích cho anh rõ mọi việc. Ngay từ
bức thư đầu tiên anh viết cho Hồng cho đến bức thư ngày hôm qua mới
nhận được, trong toàn bộ những bức thư ấy đã diễn tả một giai đoạn từ tình
bạn sang tình yêu mà anh đinh ninh giữa anh và Hồng. Sự thật không phải
vậy, mà người kí tên ấy là em, chỉ là em mà thôi! Lý do: Hồng rất làm
biếng đọc thơ, trong khi công việc, nào tiền bạc, khách khứa, rộn rịp suốt
ngày. Do đó, Hồng giao cho em trả lời tất cả thư từ, em có hỏi lại... cả thư
anh Liệu nữa sao? Hồng trả lời cụt ngủn: “Tất cả chẳng từ một ai”... Em
hiểu ngay Hồng chẳng có chút cảm tình riêng tư gì với anh cả. Lẽ ra, em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.