CÕI NGƯỜI - Trang 120

Có cái cơ duyên nào từ trên trời rơi xuống nên anh mới tránh mặt Hồng khi
còn trên đảo chứ. Trời đã không cho anh cái tình của Hồng, thì lại “bù” cho
một cô chị họ trẻ hơn, chắc chắn là rất lãng mạn, nồng nàn. Anh vẫn thích
điều đó cơ mà, khi bên mình đã có người vợ khoẻ mạnh, hết lòng với chồng
con nhưng đơn giản, chả lý mấy đến thơ phú với “tình tang”.

Những suy đoán trên phù hợp với thực tế sau này, nhưng trước mắt, có

lý với đoạn trích sau trong hồi kí “Những ngày xa xưa ấy”.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy hơi trễ, lại có hai người đẻ khó nên phải

đến 11 giờ, công việc mới hết. Tôi rửa tay xong bước ra phòng khách thì
con bé Nhi, con chị bếp, cầm đưa cho tôi phong thư, nói nhí nhảnh: “Có
phải thơ của cô không? Mọi khi thơ cô đề khác kia mà”.

Tôi nhìn dòng chữ đề trên bao thơ: Madame Trần Huy Liệu, 6 Mac

Mahon Saigon. Đúng là nét chữ anh Liệu. Mồ hôi tôi toát trên trán, cầm lấy
phong thư, tay run lẩy bẩy ngồi phịch trên chiếc đi văng bọc đệm mềm mà
ghê sợ như ngồi trên gai góc. Không biết làm sao lại có những dòng chữ
như thế này nhỉ? Tôi lặng đi đến năm phút mới dám bóc ra. Bức thư như
sau:

Hà Nội ngày... tháng... năm...

Thu Tâm, người vợ yêu quý của anh,

Anh thật buồn cười khi đọc thư em, sao em lại trẻ con thế. Tình yêu

không phải là một trò đùa giải trí, cũng không tạo nên bởi những cái phù
phiếm bên ngoài, tiền bạc, nhà cửa, xe cộ... Em không biết gì về nhân sinh
quan của anh, nên mới ... dám đặt bút viết cho anh những câu như thế. Nếu
anh không biết rõ những sự ngây thơ thành thật của em thì có thể là anh
cho rằng em cả gan xúc phạm đến nhân phẩm của anh một cách nặng nề,
nhưng vì anh biết rõ tâm hồn chất phác của em, nhất là sự khép kín trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.