CÕI NGƯỜI - Trang 127

Anh Liệu lắc đầu nhè nhẹ: “Chị Khu sợ anh Khu sẽ bắt chước anh”

Tôi kêu lên: “Trời ơi! Mấy mươi đêm thức suốt sáng khổ đến thế ư?”.

Tôi bỗng thấy như có một mũi dùi nung đỏ đâm suốt qua trái tim

mình. Tôi thật sự đã hiểu hết cái khổ của một kẻ yêu chồng người khác.

Giấc mộng yêu đương bừng tỉnh, hạnh phúc bỗng vụt tan đi như làn

khói gặp cơn gió lốc. Tôi nắm chặt tay anh Liệu, giọng run lên: “Làm thế
nào bây giờ! Làm thế nào bây giờ!”.

(Những ngày xa xưa ấy. Hồi kí của Phạm Thị Bách. Thế kỉ. Hoa Kỳ

1996)

“Lắc lư” giữa hai người đàn bà, hẳn Trần Huy Liệu phải thấm thía sức

nặng của hai chữ “tình” và “nghĩa”. Một mặt, là người vợ ngang tầm tuổi,
đã bắt đầu héo đi, dù có sức chịu đựng hầu như vô biên những tai ách do
cuộc sống hoạt động của chồng đem lại. “Bên này” là người con gái trẻ
trung nói mãi những chuyện đời mà không hết. Anh cố gắng làm mọi
chuyện để đôi bên được đầy đặn, như về Hải Dương thăm nom mẹ Bách
ốm nặng, đi đưa đám bà cụ, chắt chiu tiền nong đỡ đần Tý. Và “có hiếu”
với con cái lắm. Như lúc Diễm 9 tuổi, không được vào trường nào vì “con
nhà xấu”, ông bố đưa lên báo đấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.