Chưa kịp xếp xong chỗ, lính xông vào dồn hết xuống hầm tối dưới
gầm nhà bếp. 156 mạng lèn vào cái chỗ thường ngày chỉ nhốt được 11
người. Cousseau lệnh bắn ngay ai đem vào đây một hạt cơm, một giọt
nước, bảo sở Công chính chuẩn bị sẵn áo quan. Cuộc tranh đấu đâm ra mất
hướng, vì mình đâu có tuyên bố nhịn uống. Tù ngục, bướng bỉnh lắm anh
đã trải, nhưng kiểu này thì chưa ai có kinh nghiệm.
Việc đầu tiên xác định với nhau là lâu dài, gian khổ đây, đừng thối chí.
Binh lính được gieo ảnh hưởng của tù, dân dưới phố biết, rồi chuyện sẽ lan
đi, không đời nào Cousseau dám “chôn sống” cả ngần này đứa mình đâu.
Và xếp chỗ nằm, dành nơi thoáng khí nhất cho những anh già yếu, có bệnh,
gọi là “tiểu Đồ Sơn”. Trong tối đen ngày đêm như nhau, cứ 12 tiếng người
nằm cuối và đầu hầm đổi chỗ cho nhau, để không ai bị thiếu không khí quá
lâu. Nào, anh này để chân cho anh kia gối đầu, ngả lưng vào nhau nhá.
Không khí có vẻ bình yên, thậm chí có tiếng khúc khích. Sướng nhất là
Khánh, được suy tôn “Hoàng đế” vì “ngự” trên thùng cứt.
Dần dà, nặng nhọc đè lên. Tiếng thở to, gấp gáp. “Tàn dư” những bữa
ăn trước thải vào ống bơ, chuyền đến cái “ngai” của Khánh, mấy ngày đầy
ứ. Bọ trắng nhun nhút bò ra chui lên mặt mũi những con người đã hết thần
sắc, mắt nhắm nghiền, chả biết có còn sự sống. Nhưng nước đái thì quý vô
ngàn. Uống của mình không đủ, còn xin người “dùng không hết”. Nhưng
của những cậu mắc bệnh phong tình thì bố bảo không dám.
Cái đói tử tình tử tội hành hạ nhất vào ngày nhịn thứ hai, thứ ba. Muốn
ngủ lắm, nhưng dạ dày nó không yên cho, gào réo như con thú dữ tợn.
Thèm nhớ miếng mẹ đi chợ về ngày bé, tiếc sao vợ nấu canh cá dấm ngon
mà mình bỏ dở. Ngày nhịn ăn ở Khám Lớn Sài Gòn, nhìn đôi giầy da, nghĩ
chuyện thái nhỏ nó ra xào hành mỡ, Liệu đã tốn bao nhiêu nước dãi.
Đói so với khát không là gì. Thần kinh lúc nào cũng căng, nhất là
những anh “thực như hổ”. Liếm láp mồ hôi, chắt bóp từng giọt nước đái.