CÕI NGƯỜI - Trang 232

Có điều, hòa bình đem lại những vấn đề mới cho cuộc sống không hề

dễ xử như lúc còn thằng Pháp thằng Nhật dí súng gươm vào cổ đồng bào
ông, bắt họ sưu cao thuế nặng. Bề nào, ông còn là người của chính trường,
các hoạt động xã hội. Đến lúc tuổi ngoài sáu mươi, bao nhiêu ý đồ còn ấp
ủ, mà ông không thể “đóng cửa” trong thư viện, viết những điều mình nhớ,
mình nghĩ. Nỗi ham công tiếc việc cứ căng con người đa mang, đa sự ra.

Có hôm, sẵn thời gian, Liệu về bà hai ăn cơm tối, xong đưa tiền cho

Chiến đi mua vé xem phim. Cậu út tám tuổi đã biết tiếc tiền, mua vé hai
hào ngoài rạp Long Biên, gần chợ Đồng Xuân, loại rẻ nhất, khiến cả nhà
ngồi xem mà bắt tay diễn viên được. Kể cũng vui, vì cái hạnh phúc đến đơn
sơ. Và hơi hơi ngậm ngùi. Rất lâu, kể từ thời kháng chiến, Liệu mới ngồi
giữa mùi mồ hôi nặng đến thế. Rạp bẩn thỉu, chỗ đi tiểu nhớp nhúa, đang
xem trẻ con đánh đuổi nhau chạy huỳnh huỵch. Chiến và Quang đã lớn lên
giữa những đứa trẻ như vậy, và ông chả dậy bảo được chúng tẹo nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.