CÕI NGƯỜI TA - Trang 150

muốn tỉnh giấc, còn muốn rúc sâu vào trong đáy thẳm của giấc ngủ như rúc
vào trong cõi bình an bụng mẹ, như lặn xuống đáy nước sâu hang, hai nắm
tay loay hoay mở khép như bấu vào một cục rong rêu đen sì đong đưa tròn
xinh đâu đố ai biết, để ghì thân ở lại đáy luân trầm. Thôi đành phải gỡ ngón
tay chàng ra vậy. Chúng tôi ngồi lên giường anh, một người nhẹ đưa cánh
tay luồn dưới cổ anh và mỉm cười nâng cái đầu nặng như thiên lôi nọ. Thật
cũng có bề êm dịu giống như trong ấm áp chuồng ngựa cái cảnh tượng dịu
dàng của đôi lứa ngựa cụng đầu vào cổ nhau cho cọ cọ. “Ê! Anh bạn!”.
Trong đời tôi chưa hề thấy gì thân ái như thế. Viên đội gắng một lần cuối để
trở vào trong những cơn mộng vui tươi của mình, để từ khước cái vũ trụ
của chúng ta đầy rẫy những cốt mìn, những mòn hao, những canh dài giá
buốt; nhưng chậm mất rồi. Một cái gì đương lung trạo bức bách, một cái gì
đi tới tự bên ngoài. Như tiếng chuông nhà trường sáng Chủ Nhật chầm
chậm đánh thức cậu học trò bị phạt. Cậu đã quên hết những bàn ghế, những
bảng đen phấn trắng, những bài chép phạt. Cậu mơ màng nghĩ tới những
cuộc chơi ngoài đồng; luống công. Tiếng chuông dội mãi và nghiêm khốc
lôi cậu trở vào giữa cuộc bất công của nhân gian, không cách gì cưỡng nổi.
Cũng tương tự thế, viên đội dần dà thu nhận trở về cái tấm thân hao mòn
nhọc mệt, cái tấm thân dạn dày lăn lóc chán chường, cái tấm thân mà mình
không còn thiết tới nữa, nhưng biết trút cái của phá gia nọ đi đâu, cái tấm
thân sắp sửa phải nếm lại mùi tiền oan, nghiệt chướng trong lạnh lẽo sực
tỉnh cơn, những rã rời đốt khớp, những tàn rụng da xương, rồi tới cái khối
nặng yên cương giàm ách, rồi cái cuộc chạy lịch kịch cuồng điên, rồi cái
chết. Cái chết cũng chẳng đến nỗi nào, nhưng não dạ là cái chết oan gia: cái
máu tuôn bầy nhầy đống vũng, cái mười ngón tay nhúng vào gượng gạo
chống chỏi đứng lên, cái hổn hển thở từng cơn, cái giá buốt chạy khắp châu
thân hay bước tự bốn bề ùa vào vây bọc; cái chết cũng chưa đến nỗi nào,
nhưng còn cái tồi tàn của cuộc chết. Nhìn viên đội, tôi tư lự mãi, tôi gẫm lại
cái cảnh ảo não của mình lần kia tỉnh giấc, cái cuộc dồn dập gia tăng của
khát, của nắng, của cát, mình phải đưa thân ra mang lấy, gánh vào, ôi đời,
ôi mộng, cái mộng đời tôi không được phép chọn theo tình tự tôi chiêm
bao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.