nghiệm hằng hằng của nghìn nghìn thế hệ, mới có thể khơi dẫn dần dần
đường cong cây cột, nét nhịp mạn tàu, thân liễu yếu phi cơ tròn xinh như
thể… như thể một lần là cho tới tột cõi nguyên trinh mà trả về cho ban sơ
cái đường cong đồi vú, cái đài các đôi vai. Tưởng chừng cái việc làm của kĩ
sư, của thợ vẽ, của các viên cán sự trong phòng nghiên cứu, chỉ như hình là
mài giũa và xóa bôi, cho nhẹ nhàng nảy ra cái then cài, cái chốt cọ, cho
thăng bằng uyển chuyển cái cánh mộng phi cơ, cho đến chỗ làm sao cho
người ta không ngờ ra được nữa, cho người ta ngó nhìn mà không thấy cái
chắp víu đôi bên, là mép thân, là miền cánh, làm sao cho thiên hạ phiêu
bồng trước hình thể mở phơi, lai láng làm sao như giờ đây mới thật là thoát
tục, láng như ngời, như ngẫu nhĩ chung đôi tuyết bạch trơn tru như mịn
màng đầu gió, duy nhất hiện hình là đặc tính của thi ca. Tuồng như cái
tuyệt vời hảo hợp chỉ đạt tới một lần là không phải lúc chẳng cần thêm, mà
chính ra là cái khi không còn chi để rứt bớt ra một phần nào được nữa. Ở
tột cùng tiến triển, hồn máy móc đã mờ xóa phiêu du.
Tuyệt hảo của phát minh cũng lăm le về chỗ quên mình là minh phát. Và,
cũng như trong khí cụ, mọi cái gì máy móc hiện thể bên ngoài đã dần dà
xóa bóng, và có đến với ta cũng tự nhiên như ngẫu sinh là một hòn sỏi biển
trơn tròn, mà ngẫu sinh lại sinh từ sóng rộng, thì cũng vậy, cái tuyệt vời
đáng nên tán tụng, là cái máy ta dùng, chính trong lần được dịch sử, đã dần
dà tự biến dạng để người quên.
Xưa kia chúng ta tiếp xúc với phi cơ như chạm vào hồn phức tạp. Nhưng
ngày nay quen nết, ta quên mất mình đang gửi nhịp với một động cơ sầu
tỏa đương quay. Thế là tới đây, nó đã đáp ứng với chức vụ của mình, là
quay vù, quay tít, như tim đập trong lồng, và cũng vậy, nào ai biết bên phổi
mình đang có một quả tim quay. Ai lưu tâm lưu ý tới. Khí cụ ta dùng thân
thuộc, đã mất hút lưu tâm. Ở bên kia khí cụ, và xuyên qua khí cụ, là ấy cõi
sơ khai thiên nhiên sơ thủy ta tìm về bắt gặp lại, đó trùng lai – cõi thiên
nhiên của chàng làm vườn, của chú hàng hải, của bác thi nhân.
Ấy rằng với nước, ấy rằng với hơi, ấy rằng với không khí, là ấy của
người phi công cất cánh tiếp xúc đề huề. Lúc động cơ tung nhịp, lúc con