CỘI RỄ - Trang 398

CỘI RỄ

Alex Haley

www.dtv-ebook.com

Chương 62

"Hôm qua tui thấy Tôby đi ngang, tui hò nó: "Nì nhọ, ghé vô ngồi

chơi một nhát!" Cụ phải thấy nó nhìn tui dư thế nào, mà thậm chí nó cũng
chả nói gì nữa cơ! Cụ đoán là thế nào hỉ?" Bác vĩ cầm hỏi cụ làm vườn. Cụ
làm vườn chịu không biết, và cả hai bèn đến hỏi Bel. "Cháu chả rõ nữa,
Nếu anh í ốm hay làm sao thì phải hiểu chứ lị. Thôi cháu mặc kệ anh í, anh
í làm đến là kỳ!" chị tuyên bố.

Cả đến me-xừ Uolơ cũng nhận thấy gã lái xe đáng tin cậy và dè dặt

một cách đáng khen của mình dường như không giống mọi ngày. Ông ta hy
vọng đó không phải là giai đoạn ủ bệnh của một dịch truyền nhiễm đang
xảy ra ở địa phương mà cả hai thầy trò đều lăn vào chạy chữa, cho nên một
hôm ông ta hỏi Kunta có thấy khó chịu trong người không. "Thưa không,
me-xừ", Kunta vội trả lời, cho nên me-xừ Uolơ không quan tâm thêm nữa,
chừng nào gã lái xe vẫn đưa mình đến nơi đến chốn.

Kunta xao xuyến đến tận tâm can vì cuộc gặp gỡ với người Gana nọ

và chính sự việc ấy khiến anh thấy rõ mình đã sa sút biết bao. Ngày lại
ngày, năm này qua năm khác, anh đã trở nên kém kiên cường, cam phận
hơn cho tới khi, rốt cuộc, anh đã quên mất mình là ai - mà thậm chí cũng
không nhận ra điều đó nữa. Đành rằng anh đã đi đến chỗ hiểu hơn và hòa
hợp hơn với bác vĩ cầm, cụ làm vườn, Bel và những người da đen khác,
song giờ đây, anh biết rằng anh sẽ không bao giờ thực sự là một người
thuộc bọn họ được, cũng như họ không thể giống anh. Thực vậy bên cạnh
người Gana kia, cả bác vĩ cầm, cả ông lão làm vườn, và cả Bel giờ đây đều
làm Kunta bực bội. Anh vui mừng thấy họ lánh xa anh. Ban đêm, nằm trên
ổ, lòng anh quằn quại, vò xé bởi cảm giác phạm tội và xấu hổ về những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.