và chẳng bao lâu, các làng khác tìm cách lôi kéo ông đi khỏi bằng cách
phái sứ giả đến dâng gái tân làm vợ và nào là nô lệ, nào là trâu bò, nào là
dê. Và ít lâu sau, ông đi thật, lần này tới làng Jiffarong, nhưng đó chỉ là do
Chúa Ala gọi ông đến đó, vì làng Jiffarong chẳng có gì nhiều nhặn làm lễ
vật ngoài lòng biết ơn đối với những lời cầu nguyện của ông. Chính tại đây,
ông đã nghe nói đến làng Jufurê, nơi mà dân đang đau ốm và ngoắc ngoải
vì thiếu một trận mưa lớn. Và thế là cuối cùng, ông tới Jufurê - bà nội
Yaixa kể - tại đó, năm ngày liền không ngừng, ông đã nguyện cầu cho đến
khi Chúa Ala trút xuống trận mưa lớn cứu thoát cả làng.
Được biết việc làm vĩ đại của ông nội Kunta, đích thân vua xứ Barra,
hồi ấy cai quản vùng này của Gămbia, chọn một nữ đồng trinh tặng bậc
thánh nhân trẻ tuổi làm vợ đầu, tên là Xireng. Kairaba Kunta Kintê lấy
Xireng sinh ra được hai con trai đặt tên là Jannê và Xalum.
Lúc này, bà nội Yaixa đã ngồi dậy trên chiếc giường tre của mình.
"Chính khi đó", bà nói mắt long lanh, "ông đã trông thấy Yaixa này múa
điệu xêôruba! Hồi ấy, ta mới mười lăm vụ mưa". Bà toét miệng cười, phô
hai hằng lợi rụng hết răng. "Ông chẳng cần đến vua để chọn vợ thứ!". Bà
nhìn Kunta. "Chính từ bụng ta mà ông đã cho ra đời bố Ômôrô của cháu
đó".
Đêm hôm ấy, trở về lều của mẹ, Kunta nằm thao thức hồi lâu nghĩ về
những điều bà nội Yaixa kể. Đã nhiều lần, Kunta được nghe về người ông
nội thánh nhân đã cứu cả làng bằng lời cầu nguyện của mình và về sau đã
được Chúa Ala gọi về trời. Nhưng đến bây giờ, Kunta mới thực sự hiểu
rằng con người đó là cha của cha nó, rằng Ômôrô đã biết ông như nó biết
Ômôrô, rằng bà nội Yaixa là mẹ Ômôrô cũng như Binta là mẹ nó. Một ngày
kia, nó cũng sẽ gặp một người đàn bà như Binta để mang trong bụng một
đứa con trai của chính nó. Và lại đến lượt đứa con trai đó…
Trở mình và nhắm mắt lại, Kunta thong thả dõi theo những ý nghĩ đó
vào tận trong giấc ngủ.