vuốt ve đứa bé trong lòng. Kunta đứng một lúc ngắm thật kỹ cái vật nhỏ
đen đủi, nhăn nheo ấy, rồi nó nhìn hai người đàn bà đang cười với vật đó và
chợt nhận thấy cái chỗ phình to quen thuộc trên bụng Binta đột nhiên biến
mất. Lặng lẽ trở ra ngoài không nói một câu, Kunta đứng yên một hồi lâu,
thay vì quay lại với lũ bạn, nó đến ngồi một mình đằng sau lều bố, và ngẫm
nghĩ về những điều đã trông thấy.
Kunta tiếp tục ngủ ở lều của Ômôrô trong bảy đêm sau - mà hình như
không ai để ý hoặc quan tâm đến, vì họ còn lo cho đứa bé mới đẻ. Nó đã
bắt đầu nghĩ rằng mẹ không cần nó nữa - hay cả bố cũng thế - cho đến khi
vào chiều tối ngày thứ tám, Ômôrô gọi nó đến trước lều mẹ nó cùng với tất
cả mọi người khác còn khỏe mạnh ở Jufurê để công bố cái tên chọn cho
đứa bé sơ sinh là Lamin.
Đêm hôm ấy, Kunta ngủ yên và ngon lành - trở về giường của chính
mình bên cạnh mẹ và em trai mới đẻ. Nhưng trong vòng mấy ngày, vừa
mới lại sức, Binta liền bắt đầu ẵm lấy đứa bé sau khi nấu nướng và dọn
thức gì đó cho Ômôrô và Kunta ăn sáng và gần như ở suốt ngày tại lều bà
nội Yaixa. Qua vẻ lo lắng trên mặt của cả Binta lẫn Ômôrô, Kunta biết là bà
nội Yaixa ốm rất nặng.
Một buổi chiều tà, vào mấy ngày sau, nó và các bạn cùng tuổi đi hái
những trái xoài, rốt cuộc, cũng đã chín. Rập lượt vỏ màu vàng da cam vào
tảng đá gần nhất, chúng cắn, bươi một đầu mấp ra để ép mạnh vào múp lớp
thịt mềm ngọt bên trong. Chúng đang vơ hàng rổ táo khỉ và đào dại thì
bỗng nhiên Kunta nghe thấy tiếng gào của một giọng quen thuộc vọng lại
từ phía lều bà nội. Toàn thân nó run lên vì đó là giọng mẹ nó cất lên trong
tiếng hò chết chóc nó đã từng nghe thấy bao lần trong những tuần gần đây.
Nhiều phụ nữ lập tức hòa vào thành một tiếng tru tréo chẳng mấy chốc đã
lan ra khắp làng. Kunta chạy quáng quàng như người mù về phía lều bà
nội.