chết khiếp nà nhỡ có nhọ nào xổng ra định nàm noạn thực ra không có gì
để bọn tuần tra tuần bổ thích hơn nà hô hoán tình nghi một tên nhọ nào đó
và xông vào nột tần tuồng nó ngay trước mặt vợ con nó và đánh nó vãi máu
ra".
Thấy Kunta chăm chú nghe và hài lòng về việc anh đến thăm, ông lão
làm vườn nói tiếp: Me-xừ của ta không phải người dư thế. Thành thử y
không có "xú-ba-dăng" nào cả. Y bỉu y không muốn có ai đánh bọn nhọ
của y. Y bỉu bọn nhọ của y tự mình giám xị nấy mình, chỉ cần nàm việc,
biết sao nàm vậy và đừng bao giờ phá nệ của y".
Kunta thắc mắc không hiểu những lệ đó là như thế nào, song ông lão
làm vườn vẫn tiếp tục nói: Duyên do me-xừ dư vậy nà bỉ gia đình y vốn dĩ
đã giàu từ tước khi rời cái nước Anh bên kia bờ nước sang đây. Gia đình
nhà Uolơ thưa nay bao giờ cũng nà thế, mà phần nớn các me-xừ khác chỉ
cố bắt chước được dư họ thôi. Bỉ chưng phần nớn các me-xừ này chả nà cái
quái gì, dặt dững tay săn gấu trúc Mỹ dớ được một mảnh đất và một vài
nhọ, bắt chúng nàm chí chết, và từ đó phất nên mà thôi.
"Chả mấy đồn điền có được hàng nô hàng nốc nô nệ đâu. Phần lớn chỉ
có từ một đến năm hay sáu nhọ thôi, bất kỳ nơi nào dễ thường cũng vậy. Ở
đây, bọn ta dững hai chục mống nà thành một đồn điền to ra dáng rồi. Cứ
ba người da tắng thì có hai không có tên nô nệ nào cả, nà não nghe nói thế.
Dững đồn điền thực nà to, với năm mươi hay một trăm nô nệ, phần nớn nà
ở dững vùng đất đen, dững nơi đầu nguồn cuối sông dư Luizana, Mitxippi
và Alabama cũng có một số; và dững vùng bờ biển dư Jóoojơ và Nam
Calina nữa, ở đấy người ta trồng núa mà".
"Cù mấy nhiêu già?" Kunta bỗng hỏi độp một cái.
Ông lão làm vườn nhìn anh. "Già hơn nà cháu hoặc bất cứ ai tưởng".
Ông cụ ngồi như trầm ngâm suy tưởng một lúc, "Hồi nhỏ, não đã từng nghe
tiếng hú xung trận của người da đỏ".