CỘI RỄ
Alex Haley
www.dtv-ebook.com
Chương 9
Mười hai tuần trăng đã qua và, cùng với những trận mưa lớn chấm dứt
một lần nữa, mùa du lịch của Gămbia bắt đầu. Dọc theo mạng lưới đường
bộ hành giữa các làng, khá nhiều lữ khách đi qua hay tạm dừng chân tại
Jufurê, đủ để cho Kunta và các bạn chơi của nó hầu như ngày nào cũng
phải canh phòng. Hễ có một người lạ mặt xuất hiện, sau khi đưa báo động
cho làng biết, chúng lại vội vàng trở ra gặp vị khách khi người đó đến gần
cây lữ khách. Mạnh dạn kéo nhau lũ lượt theo bên cạnh người đó, chúng xí
xộ hỏi han trong khi đưa cặp mắt sắc sảo truy tìm mọi dấu hiệu về công cán
hoặc nghề nghiệp của khách. Nếu tìm ra dấu hiệu nào, chúng bèn đột ngột
bỏ vị khách và chạy trước về kể cho những người lớn ở căn lều hôm đó
được chọn để tiếp khách. Theo truyền thống cổ xưa, hàng ngày mỗi làng
chọn một gia đình khách để biếu không đồ ăn thức uống và lo chỗ tạm trú
cho các khách tới địa phương mình, chừng nào họ muốn lưu lại trước khi
tiếp tục cuộc hành trình.
Được giao trách nhiệm làm đội canh gác làng, Kunta, Xitafa và những
đứa bạn cùng lứa kafô, bắt đầu tự cảm thấy và hành động lớn hơn tuổi của
chúng. Giờ đây, mỗi sáng sau khi điểm tâm, chúng tập họp bên sân trường
của arafang và lặng lẽ quỳ xuống nghe thầy dạy đám con trai lớn hơn -
những đứa thuộc lứa kafô thứ hai, vừa qua tuổi Kunta, từ năm đến chín vụ
mưa - bày cho chúng đọc những câu kinh Koran và tập viết với những cây
bút bằng thân cỏ rỗng chấm vào thứ mực đen pha bằng nước cam đắng trộn
với nhọ nồi.
Khi bọn học trò xong bài và chạy đi - vạt đuôi áo vải bông lật phật
đằng sau - để lùa bày dê của làng ra những cánh đồng cỏ rậm chăn chúng ở