CỘI RỄ - Trang 421

Dù sao anh cũng không thể quá nghiệt ngã với một người, dù là công

giáo, đã tử tế đến thế với một kẻ khác tín ngưỡng, dù kẻ đó xứng đáng như
anh. Thực vậy, chị tốt với anh đến nỗi Kunta muốn làm một cái gì đặc biệt
cho chị - một cái gì chí ít cũng đặc biệt như bộ cối giã. Cho nên một hôm,
trên đường đi đến me-xừ Jon để đón Mămzen An về chơi cuối tuần với me-
xừ Uolơ, Kunta dừng lại bên một lùm cói anh vẫn thường để ý và ngắt mấy
cây đẹp nhất anh có thể tìm thấy. Trong mấy ngày sau, với số cói tước nhỏ
ra và một ít lá ngô trắng, mềm chọn lựa kỹ càng, anh đan một chiếc chiếu
rất cầu kỳ, ở giữa có một hoa văn Manđinka táo bạo. Cái chiếu lúc hoàn
thành còn đẹp hơn là anh chờ đợi và anh đem tặng cho Bel vào dịp sau chị
mời anh đến ăn bữa tối. Từ chiếc chiếu, chị ngước lên nhìn Kunta. "Sẽ
không ai được đặt chân lên đây!" Chị kêu lên, quay lại và biến vào trong
buồng ngủ. Một lúc sau trở lại, một tay giấu sau lưng, chị nói: "Cái này
định làm quà Tết Giáng sinh cho đấy, dưng đây sẽ làm cho đấy một cái gì
khác".

Chị chìa tay ra. Đó là một đôi tất len đan rất đẹp - một chiếc chỉ đến

nửa chân, phía dưới lót dầy len mềm. Cả anh lẫn Bel đều chẳng biết nói
sao.

Anh ngửi thấy mùi thơm thức ăn chị đang hâm, sắp dọn ra, nhưng một

cảm giác kỳ lạ xâm chiếm khắp người anh trong khi họ vẫn đứng nhìn
nhau. Đột nhiên Bel nắm lấy tay anh và thổi một cái tắt cả hai ngọn nến;
Kunta có cảm tưởng như mình là một chiếc lá bị dòng suối cuốn băng trong
khi họ kéo nhau ào qua cái cửa che rèm vào phòng trong và nằm xuống
quay mặt vào nhau trên giường. Nhìn sâu vào mắt anh, chị với tay ra, họ sát
lại với nhau, và lần đầu tiên trong ba mươi chín vụ mưa đời anh, Kunta ôm
một người đàn bà trong tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.