CỘI RỄ - Trang 437

Như thể Bel đã đọc được ý nghĩ của anh lúc đó về bản thân mình, và

điều đó giáng vào đầu anh như một trái đấm. Anh đã quá lớn tuổi, không
còn sức để chạy trốn nữa và quá rã rời rồi. Và khiếp nhược nữa. Tất cả
những đau đớn và hãi hùng của những ngày, đêm chạy dài khủng khiếp,
bỗng trở lại đôi bàn chân phồng rộp, phổi như vỡ tung ra, đôi bàn tay rướm
máu, gai góc xé toạc mình mẩy, tiếng sủa của bày chó truy đuổi, nhe nanh
gầm gừ, tiếng súng nổ, nhát roi quất nhói buốt, lưỡi rìu bổ xuống. Bất giác
Kunta ngụp vào một nỗi ngao ngán mù mịt. Biết rằng chính mình đã vô
tình gây nên nỗi đó, đồng thời cũng biết rằng có nói thêm, thậm chí có phân
trần này nọ, lại càng tổ nặng nề hơn, Bel chỉ lẳng lặng đứng dậy, về giường
ngủ.

Cuối cùng, khi anh nhận ra chị đã đi khỏi, Kunta day dứt cảm thấy

rằng trước đây anh đã hiểu lầm chị theo ý nghĩ chủ quan của mình. Và anh
xót xa nghĩ mình đã đánh giá thấp Bel cùng những người da đen khác một
cách tàn tệ biết bao.

Tuy không bao giờ để lộ ra, chỉ trừ đối với những người thân yêu - mà

đôi khi, cả với những người này cũng không - nhưng, chẳng khác gì Kunta,
họ vẫn cảm thấy rõ và căm ghét sự áp bức đè nặng lên cuộc đời họ. Cuối
cùng, anh đã nhận ra điều đó. Anh ước gì mình có thể tìm ra cách nào để
nói cho chị rõ anh ân hận biết bao, anh thông cảm biết bao nỗi đau của chị,
anh xiết mấy biết ơn tình yêu của chị, anh cảm thấy mãnh liệt biết chừng
nào mối ràng buộc giữa hai người đang ngày một sâu sắc thêm trong anh.
Lặng lẽ, anh đứng dậy, vào buồng ngủ, cởi quần áo, lên giường ôm lấy chị
và đôi bên cùng nhau ân ái một cách cuồng nhiệt đến tuyệt vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.