CỘI RỄ - Trang 447

Rồi, dưới trăng sao, Kunta nâng bổng đứa bé lên, xoay cái bọc phủ

mền trong tay cho tai phải đứa bé chạm vào môi mình. Và chậm rãi và rành
rọt anh thì thầm bằng tiếng Manđinka ba lần vào lỗ tai nhỏ xíu: "Tên con là
Kitzi. Tên con là Kitzi. Tên con là Kitzi". Điều đó được tiến hành như xưa
kia đã từng tiến hành với tất cả các tổ tiên dòng họ Kintê, như đã từng tiến
hành với bản thân anh, như ắt hẳn cũng sẽ tiến hành với đứa bé này nếu nó
sinh ra ở quê cha đất tổ. Nó đã trở thành người đầu tiên được nghe tên đó
để biết mình là ai.

Kunta cảm thấy châu Phi rộn rã trong mạch máu mình - và chảy

truyền từ anh sang đứa bé, cái phần tươi mát của anh và Bel - trong khi anh
tiếp tục đi xa hơn chút nữa. Rồi anh lại dừng bước và nhấc một góc nhỏ của
tấm mền để lộ khuôn mặt đen nhỏ xíu của đứa bé ngửa lên trời, và lần này
anh nói với nó thật to bằng tiếng Manđinka: "Hãy nhìn xem cái duy nhất
lớn hơn bản thân con!".

Khi Kunta bế đứa bé trở về lại căn lều, Bel gần như giằng nó ra, mặt

rúm lại vì sợ và bực bội trong khi chị mở tấm mền xem xét nó từ đầu đến
chân, không biết là mình tìm cái gì, đồng thời hy vọng sẽ không tìm thấy.
Hài lòng thấy anh không làm điều gì quá quắt - ít ra cũng không có gì lộ
liễu - chị đặt đứa bé vào giường, trở ra căn phòng đằng trước, ngồi xuống
ghế đối diện với anh, cẩn thận khoanh tay trong lòng và hỏi:

"Thôi được, giờ thì cho tui biết đi".

"Biết cái gì?"

"Tên, cái tên tiếng Phi í, mình gọi nó là gì?".

"Kitzi".

"Kitzi! Có ai từng nghe cái tên nào như vậy chưa?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.